Sau khi trời bước vào mùa thu, thành phố Ngô mưa nhiều hơn, Vương Vịnh nghĩ đến con hẻm tối tăm ẩm ướt mà mình phải trở về, gật đầu nói: "Được! Tôi sẽ lập tức chuyển đến đây." Sau đó, anh còn nói: “Trong cửa hàng còn thiếu một cái gương, ngày mai tôi sẽ đi mua gương cho cô.''
Trong khoảng thời gian chạy quanh thành phố Ngô, anh đã rất quen thuộc với thành phố Ngô.
Giang Ninh không từ chối và đưa tiền cho Vương Vịnh: “Anh cứ lấy tiền mà đi xe.'' Cô chân thành nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi thực sự đã làm phiền anh quá nhiều.''
Vương Vịnh sờ sờ sau đầu, ngượng ngùng cười: "Dù sao, mỗi ngày ở đây tôi cũng không có việc gì làm, cô chỉ cần viết thêm bản thảo cho tôi, để tôi có thể nộp đúng hạn là được."
Giang Ninh mỉm cười với anh, mang theo bộ quần áo cũ của mình và áo bông mà cô muốn đưa cho Giang Bách trở lại trường học.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây