Cô ta đã nhìn thấy một chiếc áo khoác giống chiếc này giữa đường, không đẹp bằng chiếc này, giá ra một trăm tệ, cô ta mặc cả xuống năm mươi cũng không bán.
Tất nhiên là họ không bán, giá thuê cửa hàng giữa phố cao hơn ở đây rất nhiều, mỗi lần hàng đều phải đích thân đến chợ Thâm Quyến, thứ họ nhận được không phải là hàng tồn kho, giá vốn cao hơn Giang Ninh, bao gồm phí vận chuyển, phí lưu trú và các loại chi phí trên đường, chi phí cao hơn nhiều so với Giang Ninh.
Giang Ninh rất may mắn, nơi thành lập tạp chí ''Võ hiệp'' lại là ở Quảng Châu, để cô có thể nộp bản thảo đúng hạn, đã đặc biệt sắp xếp cho một biên tập viên đến, biên tập viên này cũng tình cờ là một người ở Quảng Châu và có một người họ hàng điều hành một nhà máy, nơi này trực tiếp cung cấp cho cô nguồn hàng mà cô không cần phải tự mình điều hành nhà máy, tiết kiệm tiền bạc và giảm thiếu rắc rối.
Vấn đề duy nhất là vì kiểu dáng được người khác lựa chọn, thậm chí một số còn có sẵn từ những năm trước nên không thể đảm bảo về kiểu dáng và chất lượng.
Cũng may vì có mối quan hệ với Vương Vịnh nên chất lượng lô hàng của cô khá tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây