Giang Nịnh không nhanh không chậm mà nói: “Em về nhà, đón ông nội từ dưới quê lên rồi lại đưa tới Thượng Hải, như vậy thôi cũng đã mất hết một ngày rồi, lần trước quốc khánh, chúng em đi tàu hỏa tới Thượng Hải cũng đã là mười hai giờ đêm, còn phải đi tìm chỗ ở, ngày hôm sau đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, báo cáo kiểm tra sức khỏe là không thể có trong một ngày đực, cần phải hai tới ba ngày, ngày thứ ba chúng em còn phải gấp gáp quay về tham gia tiết tự học buổi tối. Lần trước chỉ là đi kiểm tra sức khỏe, báo cáo kiểm tra sức khỏe có thể gửi tới trường học, lần này là đi khám bệnh, thời gian quá gấp rút, thì ít nhất cũng phải cần tới ba ngày.”
Mấy câu này đều là lời nói thật.
Mặc dù trên báo cáo kiểm tra sứ khỏe không có bệnh gì liên quan tới tính mạng, nhưng trên người ông nội Giang có rất nhiều bệnh tuổi già và những chứng bệnh do thiếu dinh dưỡng một thời gian dài đem tới, cũng cần phải đi khám, chuyện này Giang Nịnh đã nghĩ tới rất lâu.
Giang Nịnh vẫn luôn cảm thấy, ông nội ra đi nhanh như vậy, hoàn toàn là do vấn đề từ cơ thể ông ấy không khỏe mà ra.
Thầy giáo Vương không muốn phê duyệt đơn xin nghỉ phép của Giang Nịnh, nhưng dựa theo lòi Giang Nịnh nói, đúng thật là cần phải nghỉ, nhưng anh ấy vẫn không tình nguyện mà nói: “Vì sao không đi các tỉnh lị mà khám bệnh, lại cứ muốn tới Thượng Hải?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây