Cuối cùng Hà Tiểu Phương cũng nín khóc mỉm cười, rồi lại khóc lóc gật đầu: “Đã hiểu rồi.” Cô ấy muốn ôm Giang Nịnh, lại có chút ngượng ngùng, chỉ lau nước mắt của mình.
Đuôi mắt của cô ấy nhếch lên, hình dáng đôi mắt có chút giống với mắt hồ ly, nhưng bởi vì đôi mắt của cô ấy sạch sẽ rõ ràng, luôn khiến người ta có ảo giác như đôi mắt của một chú cún đáng thương, lông tóc của cô ấy cũng dày rậm, vừa đen vừa dày, lông mi trên dưới đều vừa rậm vừa dày, lúc này bày ra dáng vẻ rưng rưng, thật sự có cảm giác xinh đẹp như giọt nước dừng trên đá quý đen.
Điều này làm cho Giang Nịnh không nhịn được mà khen: “Ôi trời ạ, cậu xinh đẹp quá.”
Hà Tiểu Phương lại không nhịn được xì cười, lại có chút thẹn thùng mà dùng bút gãi đầu, nói: “Cũng chỉ có cậu mới nói tớ xinh đẹp.”
Từ Tú Lệ liếc mắt nhìn qua, cảm thấy Hà Tiểu Phương thật sự ngu ngốc khiến cho cô ấy không muốn nhìn, nhưng không biết vì sao, lại liếc mắt lướt nhìn Hà Tiểu Phương một cái, lại phát hiện đúng như lời Giang Nịnh nói, đôi mắt cô ấy xinh đẹp như đá quý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây