Anh ấy nghĩ tới Đồng Kim Cương, nghĩ tới miệng thằng nhãi kia nhiều chuyện, cực kỳ hoài nghi là anh ấy.
“Anh không cần quan tâm là ai nói, anh cứ nói có chuyện này hay không là được, dù sao bây giờ nhà chúng ta không thiếu lương thực, anh cần gì phải tiết kiệm một trăm tám mươi cân lương thực kia làm gì chứ, đến lúc đó anh vì đói mà gặp phải chuyện gì, trái lại sẽ tổn thất nhiều hơn nữa, em nói cho anh biết, nếu có chuyện tới bệnh viện, thì không phải chỉ là một trăm cân lương thực thôi đâu, mà anh còn phải tốn mấy trăm đồng luôn đó.”
Trước kia Giang Bách không biết chuyện suy dinh dưỡng nên đau nhức, thật sự cho rằng thân thể của mình xuất hiện chứng bệnh gì, cũng từng cảm thấy lo lắng vì chuyện này. Bây giờ biết được vấn đề là vì suy dinh dưỡng, anh ấy cũng không còn cảm thấy lo lắng cho lắm,
Anh ấy đưa tay ra xoa mái tóc ngắn của cô: “Anh biết rồi, em vẫn nên lo lắng cho chiều cao của mình đi ~” Anh ấy còn nhớ năm anh ấy vào lớp Mười, chiều cao đã bắt đầu phát triển mạnh, sao em gái của anh ấy vẫn còn lùn như vậy chứ. Điều này chọc Giang Nịnh tức giận trừng mắt nhìn anh ấy, quơ tay múa chân chỉ lên đỉnh đầu của mình: “Anh không phát hiện ra là em vẫn đang phát triển chiều cao đây sao?”
Đặc điểm rõ ràng nhất chính là, khi còn học trung học cơ sở thì cô luôn xếp thứ nhất hoặc thứ hai trong mỗi lần học thể dục, bây giờ cô đã càng ngày càng lùi về sau rồi, chỗ ngồi trong lớp cũng đã xếp tới bàn tới ba rồi đó!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây