Làm sao bà muốn đổi là đổi được, cho dù bà rất cố gắng nói tiếng phổ thông, nhưng thực tế bà lời nói ra vẫn là tiếng địa phương của quê nhà, những người khác vẫn chưa hiểu.
Từ Tỉnh Xuyên đến quê nhà, một chiến tám trăm km, tổng quãng đường hơn ba nghìn km, một bà già sáu mươi tuổi một mình về quê, trên đường lạc mất cũng không biết đường về
Không có ba Giang ở bên cạnh, mẹ Giang cũng sợ.
Nhiều năm qua, bà đã quen với việc dựa vào ba Giang, mỗi khi như vậy, bà lại vô cùng hận thời thiếu nữ của mình, không học lớp mù chữ cho tử tế. Ngay cả ông nội Giang ở độ tuổi đó, hồi còn nhỏ cũng đã học lớp xóa chữ, nhận biết được những chữ thông dụng, bà ngoài tên mình ra, không biết chữ nào. Cảm giác giác chỉ có thể dựa vào người khác như vậy thật khó khăn, thực sự chỉ có bà mới biết.
Muốn để Giang Tùng đưa bà về, Giang Tùng toàn bày ra vẻ mặt không vui: "Mẹ ở đây sống tốt như vậy, về làm gì? Hồ đồ, con đâu có thời gian đưa mẹ về? Mẹ, mẹ ở đây chả phải làm cái gì cả, mỗi ngày chỉ cần xem ti vi, đi nhảy múa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây