Cũng giống như bác gái cả Giang, bà ấy từ huyện bên cạnh gả đến thôn Giang Gia, mấy chục năm nay số lần bà ấy trở về nhà ba mẹ đẻ có thể đếm được trên một bàn tay, một là do giao thông không thuận tiện, hai là đường núi xa xôi.
Ông nội Giang lại là kiểm lâm, khi đó công việc rất khó có được, ông nội Giang cũng dựa vào công việc kiểm lâm để nuôi sống cả gia đình. Kiểm lâm là phải quanh năm sống trên núi, ngoài việc chống cháy rừng còn để ngăn chặn những người lên núi săn trộm và chặt cây, ngoại trừ những ngày mùa gieo trồng gặt hái thì đều phải ở lại trên núi.
Những năm đó, ông nội Giang cũng chưa bao giờ đến thăm nhà bà cô Giang, chỉ thỉnh thoảng nghe được tin trong thư mà bà dì cả gửi đến, biết cuộc sống của bà cô Giang khá tốt. Chỉ là đã nhiều năm như vậy bà cụ không gửi thư cũng không trở về. Ông nội Giang cũng biết có lẽ em gái oán giận vì ông cụ đã tùy ý để bà nội Giang gả bà cụ đi xa.
Lúc đó ông cụ đã gặp em rể, cảm thấy em rể là người tốt, vì vậy mới đồng ý.
Hai người già đã nhiều năm không gặp, xúc động một trận, bà nội Xuân Hoa đi đến trên bục cao hô to về hướng nhà Giang Hồng Quân và Giang Hồng Binh: “Hồng Quân! Hồng Quân! Bà cô của cháu đã về, mau đi đến núi hoang gọi ông nội cháu đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây