Thấy Giang Ninh chỉ thờ ơ liếc nhìn mình một cái, từ xoang mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, cứ như vậy lẳng lặng ngước mắt lên nhìn ông ấy. Nhìn đến mức làm cho bác cả Giang chịu áp lực lớn, ngượng ngùng bế cháu gái lớn của mình tời đi, vừa đi vừa nói: “Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa. Ai biết được lúc nhỏ cháu đã xảy ra chuyện lớn gì mà bây giờ vẫn còn nhớ!”
Mẹ Giang cũng im lặng.
Mẹ Giang chưa bao giờ cảm thấy mình đã làm gì sai, cũng không cảm thấy những gì mình làm với Giang Ninh đáng bị con gái ghi hận.
So với những gì nhiều gia đình trong thôn làm với con gái của họ thì thật sự bà ta không tính là gì cả, ít nhất bà ta vẫn cho cô đi học.
Bản thân bà ta còn chưa từng được đi học đâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây