Giang Ninh nâng ly lên nói với bác gái cả Giang: “Cảm ơn bác gái cả khi cháu còn nhỏ đã cho cháu rất nhiều đồ ăn ngon, cảm ơn bác gái cả đã chăm sóc cháu. Một ly rượu này cháu kính bác gái cả, chúc bác gái cả cuộc sống mỹ mãn, mọi chuyện như ý, hạnh phúc an khang.”
Tuy rằng đồng thời chúc hai người bác cả Giang và bác gái cả Giang, nhưng vẻ mặt tươi cười của Giang Ninh đều là đối với bác gái cả Giang, bác cả Giang hoàn toàn chỉ là nhân tiện mà thôi. Điều này làm cho bác cả Giang cực kỳ xấu hổ, nhưng Giang Ninh cũng không quan tâm.
Giang Quốc Định nhanh chóng hòa giải: “Đúng là phải cảm ơn bác gái cả cháu, khi cháu còn nhỏ bác gái cả cháu đã xem cháu như con gái ruột mình. Bây giờ cháu đã trưởng thành, cũng phải hiếu thuận bác gái cả của mình!”
Ở thôn Giang Gia, ai nói đến Giang Ninh mà không nói tới một câu cô có hiếu chứ?
Lòng hiếu thảo này đều là đối với ông nội Giang, mỗi ngày gọi cho ông nội Giang đúng giờ. Bây giờ ông nội Giang mặc từ đầu đến chân đều là đồ mới, ra ngoài đi học mấy năm cũng đưa ông nội Giang đến bên cạnh chăm sóc, thân thể càng ngày càng tốt. Nhìn ông nội Giang và nghe bọn họ khoe khoang cũng biết, mấy năm này Giang Ninh đưa ông cụ đi xem Thiên An Môn, xem treo quốc kỳ, thăm bảo tàng Cung điện Quốc gia, leo Vạn Lý Trường Thành, vào miếu Nhạc Vương, đến tháp Lôi Phong, làm cho các ông già bà lão trong thôn đều phải ghen tỵ, gặp người đều khoe Giang Ninh hiếu thuận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây