Giang Ninh cuối cùng cũng ăn được món nem mà cô đã mong nhớ trong nhiều năm, giống như đã buông bỏ được nỗi ám ảnh, cuối cùng cũng không còn nhớ món ngon trong ký ức mà cô không thể tìm lại được nữa.
Đi hết từ đầu phố đến cuối phố, đừng nói là hàng quán, khó mà chen vào một cửa hàng, suy cho cùng thì không có ai là kẻ ngốc, gần đó có bốn trường cấp ba, chỗ nào có cửa hàng cho thuê? Chỉ sợ chỗ cửa hàng vừa bỏ trống sẽ bị cướp ngay.
Đi tìm một vòng không được gì, Giang Ninh chuẩn bị quay về thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói khác hẳn giọng nói của người dân địa phương: "Cô giáo Ninh Manh, cô cũng ở đây à?''
Vương Vịnh thật sự không ngờ rằng mới cách mấy ngày, anh lại gặp Ninh Manh ở trên đường.
Vương Vịnh đến từ thành phố Quảng Châu, mặc bộ quần áo sáng màu, thời trang khác hẳn với những bộ quần áo ở thị trấn nhỏ đầy bụi bặm này, khuôn mặt trẻ trung và đầy sức sống, dù chỉ im lặng bước đi trên đường cũng sẽ thu hút ánh nhìn của nhiều người, huống chi lúc này hai mắt anh lập lánh, sắc mặt vui vẻ, chạy về phía một người mặc đồng phục học sinh trường trung học số 1, bộ đồng phục trông rộng y hệt cái bao tải, là trai hay gái vậy?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây