Vương Vịnh tay cầm tuần san mà tòa soạn gửi tới cho Nịnh Manh, nhìn dáng vẻ nước miếng văng tung tóe của ông bác bảo vệ, yên lặng lau mặt: "Bác à, bây giờ có thể giúp cháu gọi Giang Nịnh được chưa ạ?”
Ông bác nói: "Vậy không được, tôi còn phải canh cổng nữa chứ, không đi được."
Ông ấy dùng khăn ướt lau lau xoa xoa bảng đen, lại lần nữa giữ cửa vệ chỗ thư tín, sau đó lại viết tên của người nhận thư của đống thư tín chỗ cổng bảo vệ lên trên bảng đen, treo ở trên cửa sổ sau phòng đối diện với trường học, nói với Vương Vịnh: "Cậu không biết lớp của Giang Nịnh, tôi cũng không cách nào gọi giúp cậu được, tôi không thể đi đến tầng lớp gọi giúp cậu được, lớp mười có mười lớp lận đấy, đây chẳng phải là quấy rầy học sinh học tập sao? Tôi treo tên của các học sinh ở chỗ này, bọn họ nhìn thấy tên mình thì sẽ tìm đến, cậu xem, tôi viết hai chữ 'Nịnh Manh' ở ngay chính giữa, viết to nhất nữa đấy!”
Vương Vịnh thực sự hết cách, lại gọi điện thoại về tòa soạn, nói tình hình anh điều tra được bên này cho chủ biên Lý, chủ biên Lý nghe nói 'Nịnh Manh' là một cô bé không đến mười bốn tuổi, liên tục nói: "Không có khả năng! Tuyệt đối không thể vậy đượ! Sao có thể là một bé gái được cơ chứ? Nếu cậu nói cô bé hai mươi tuổi tôi còn có thể tin được, chứ chưa đến mười bốn tuổi thì không có khả năng!”
Vương Vịnh liền nói phán đoán của công an đồn công an bên này với chủ biên Lý, lúc này chủ biên Lý mới tán đồng gật đầu: "Phán đoán này ít ra còn có chút đáng tin cậy, như này đi, cậu tìm được Giang Nịnh này trước đã, cậu cứ chầu chực ở bên đó đi...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây