Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 114:

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Vịnh sắp khóc, đưa phong thư cho ông bác xem: “Bác à, giáo viên Giang Nịnh cũng không viết cô ấy học lớp mấy mà?”

Ông bác: "Sao cậu vẫn còn gọi là giáo viên Giang Nịnh vậy hả ?"

Vương Vịnh chảy nước mắt, một chuyến này của bọn họ, bình thường đi giục bản thảo toàn gọi thầy gọi cô, gọi quen rồi mà, mặc dù biết Giang Nịnh có thể là học sinh chưa tròn mười bốn tuổi, nhưng đây chẳng phải do còn chưa gặp được bản thân Giang Nịnh nên chưa có cảm giác người trong cuộc sao? Từ chữ viết mạnh mẽ hữu lực và cách hành văn sắc sảo, như nước chảy của cô, anh thật sự không cách nào coi tác giả của « Đại Tống » như một cô bé chưa tròn mười bốn tuổi được.

Anh còn không có cách nào nhìn thẳng vào 'Mười bốn tuổi'.

Anh nhớ lại lúc mình mười bốn tuổi đang làm gì? A, cùng đám bạn của mình chơi đùa trên đường tan học đấy.


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️