Đặc biệt là chuyện căn mật thất trong phòng cũ trong nhà, nhiều năm như vậy, vậy mà ông nội đều không nói với tôi.
Chắc hẳn trong mật thất của phòng cũ còn có mật thất khác, không biết trong đó sẽ có bí mật gì.
Trực giác nói với tôi, ông nội là một người có chuyện xưa.
Nghĩ tới đây, tôi cũng nghĩ tối nay nhân lúc ông nội đã ngủ, có cần tới mật thất trong phòng cũ một chuyến, xem thử rốt cuộc trong đó có bí mật gì không không.
Nhưng tôi lại lo ông nội phát hiện ra sẽ trách tôi, nghĩ ông không nói cho tôi hẳn cũng vì có lý do của mình.
Cứ nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ lại ập tới với tôi.
Ngay vào lúc tôi đã sắp ngủ mất, bên ngoài lại truyền tới tiếng hét của Hồ Hoài Tam.
“Lục Cân? Lục Cân, ông nội, Lục Cân có nhà không ạ?”
“Ở trong phòng ấy.”
Sau đó tôi nhìn thấy Hồ Hoài Tam đẩy cửa phòng tôi đi vào.
Nghe thấy tiếng của cậu ta, trong lòng tôi hơi lo lắng, nghĩ tên này sẽ không tới vì Đào yêu chứ, dù sao trước đó cậu ta còn muốn nuôi mấy ngày, tôi đã không đồng ý, cũng biết tên này sẽ không hết hy vọng.
“Ban ngày ban mặt cậu ngủ cái gì, mau dậy đi.” Vừa nói, tên này còn vừa vén chăn của tôi lên.
“Cậu làm gì thế? Tối qua cả đêm đều không ngủ, bây giờ tôi rất buồn ngủ.” Tôi vội túm chăn lại, nói.
“Đợi về rồi lại ngủ, cậu lên núi với tôi một chuyến đi.” Hồ Hoài Tam nói.
“Lên núi làm gì?” Tôi hỏi.
“Lên núi cắt rau lợn, trong nhà hết rau cho lợn rồi, cậu cũng biết con lợn nái nhà tôi mới sinh mười mấy con heo con mà.” Hồ Hoài Tam nói.
Trong lòng tôi rất không tình nguyện, bây giờ tôi đang mệt rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng tên này lại không đi, nhất định muốn tôi lên núi với cậu ta.
“Tôi đang rất buồn ngủ, cậu tự đi đi.” Tôi nói.
“Cậu thật sự không đi à? Nếu cậu không đi với tôi, tôi sẽ nói bí mật của cậu cho ông nội.” Hồ Hoài Tam nói.
“Thằng này, cậu giỏi, tôi nhận thua, nể mặt cậu đi giao quan tài với tôi, hôm nay tôi sẽ đi với cậu một chuyến.” Tôi bất lực nói.
****
Vốn tôi không muốn cùng Hồ Hoài Tam lên núi cắt rau lợn, nhưng tên này lại lấy chuyện tôi học được thuật pháp huyền môn ra uy hiếp, điều này làm tôi thật sự hơi lo lắng.
Tôi hiểu cậu ta nhất, nếu cậu ta nói như vậy, thì thật sự có thể làm ra được.
“Được, cậu, coi như cậu giỏi, đi thôi, tôi đi với cậu.”
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành đứng dậy, cùng cậu ta lên núi cắt rau lợn.
Phía tây thôn chúng tôi có một ngọn núi, cũng chỉ là chặng đường không tới một cây số, trên núi có cây cối rậm rạp, bình thường súc vật nuôi trong nhà đều lấy thực vật thu gặt được trên ngọn núi này làm thức ăn chăn nuôi.
Điều làm tôi không hiểu là dường như hôm nay tên này có chỗ nào đó không bình thường, bình thường đều một mình lên núi cắt rau lợn, sao hôm nay lại năm lần bảy lượt đòi tôi đi cùng cậu ta.
Đột nhiên, tôi nghĩ tới một chuyện, chính là chuyện của Đào yêu, sẽ không phải là tên này đang có âm mưu gì với Đào yêu đấy chứ.
“Này anh em, bình thường đều là một mình cậu lên núi cắt rau lợn mà, sao hôm nay nhất quyết muốn tôi đi cùng thế? Có phải cậu đang có âm mưu gì với Đào yêu không?” Tôi hỏi.
“Hôm nay khác mà.” Hồ Hoài Tam vừa đi vừa nói, giống như đang có tâm sự gì, bây giờ không tiện nói ra.
“Khác? Có gì khác chứ? Có phải cậu có tâm sự gì không? Nói ra nghe coi, xem tôi có thể giải quyết giúp cậu được không, chúng ta là anh em không gì không thể nói mà.” Tôi nhìn về phía Hồ Hoài Tam, nói.
“Bình thường tôi cũng muốn gọi cậu đi, nhưng nghĩ tới cậu còn phải giúp ông nội làm việc nên không gọi, nhưng bây giờ khác rồi.” Hồ Hoài Tam nói.
“Khác? Có gì khác? Có phải cậu có chuyện gì không?”
Nhìn dáng vẻ không tập trung của Hồ Hoài Tam, tôi cứ cảm thấy cậu ta đang có chuyện gì đó.
“Vốn tôi muốn đi một mình, nhưng vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy hàng xóm nói trên núi xuất hiện Hồ yêu, tôi hơi sợ, dù sao cậu cũng biết ít thuật pháp, có cậu đi theo tôi sẽ không sợ nữa.” Hồ Hoài Tam nhìn tôi một cái, nói.
“Hồ yêu?” Tôi cười ha ha nói.
Nếu nói trên đời này có hồn phách, tôi tin tưởng, dù sao tôi đã từng trải qua, cũng từng nhìn thấy. Nhưng nếu nói trên đời này có Hồ yêu, tôi lại hơi không tin.
“Cậu nghe ai nói thế? Nhất định là chú Trương cách vách nhà cậu, lời của chú ấy mà cậu cũng tin? Cũng không phải cậu không biết bình thường chú ấy thích nói mấy chuyện thần quái hù dọa mọi người.”
“Nếu như là trước đây quả thật tôi sẽ không tin, nhưng lần này chú ấy nói có căn cứ hẳn hoi, giống y như thật. Hơn nữa trước đó tôi cũng không tin trên đời này có cương thi, chẳng phải tối qua đã gặp phải rồi sao.”
“Có lần nào chú ấy nói không như thật đâu.” Tôi xem thường cười khẩy một tiếng,