Nhìn thấy tôi trở lại, ông nội buông chuyện trong tay xuống, hỏi: “Sao bây giờ mới về? Ông còn tưởng các cháu đã xảy ra chuyện gì trên đường, đang nghĩ lát nữa nếu còn chưa về ông sẽ đi tìm các cháu đấy.”
“Không phải do mưa nên bị chậm trễ sao, hơn nữa, ông nội, ông không biết đâu, tối qua ông cụ Mã đã bị sét đánh rồi thi biến.” Tôi nói.
“Cháu nói cái gì? Thi biến?” Biết được chuyện này, ông nội vô cùng kinh ngạc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sau đó giải quyết thế nào?” Ông nội vội vàng hỏi.
Nhìn thấy ông như vậy, tôi rất khó hiểu, cho dù ông cụ kia đã xảy ra thi biến, nhưng nếu là trước đây, ông nội sẽ không đến nỗi có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng hôm nay ông lại hơi khác thường, nhìn qua phản ứng của ông nội rất không bình thường.
“Ông nội, ông không sao chứ? Sao cháu cảm thấy phản ứng hôm nay của ông hơi mạnh, như này chẳng hề giống ông lúc bình thường.” Tôi hỏi.
Nghe thấy tôi nói vậy, dường như ông nội cũng nhận ra mình đang quá kích động, ông ho nhẹ một tiếng, bình ổn lại cảm xúc.
“Ông đâu quá kích động, cháu biết mà, ông và ông cụ Mã đã quen nhau từ nhỏ, quan hệ còn khá tốt, bây giờ cháu nói ông ấy thi biến, đương nhiên ông sẽ có phản ứng lớn hơn bình thường một chút.” Ông nội giải thích.
Nếu như vậy thì tốt, nói vậy cũng hợp lý, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.
Chẳng qua tôi cũng không nghĩ quá nhiều, cho rằng mình đã trải qua quá nhiều chuyện khác thường trong khoảng thời gian này nên hơi mẫn cảm mà thôi.
“Cháu mau nói đi, sau đó đã thế nào? Thi thể của ông cụ được xử lý thế nào?” Ông nội lại hỏi.
“Ông đừng nhắc tới nữa, đột nhiên xuất hiện một đạo sĩ lòng dạ bất chính, ban đầu chúng cháu đều cho rằng ông ta thật sự là đạo sĩ vân du tứ phương, sau đó mới biết ông ta tới vì ông cụ đã thi biến.”
Sau đó tôi kể từ đầu tới cuối câu chuyện cho ông nội, chỉ giấu chuyện tôi đối kháng với đạo sĩ đi.
“Chẳng lẽ là ông ta?” Ông nội nghe xong nhỏ giọng nói một câu.
Mặc dù giọng của ông nội nhỏ, nhưng tôi và Hồ Hoài Tam đều nghe thấy.
Lúc này tôi càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ ông nội quen đạo sĩ kia sao? Ông không trải qua, chỉ nghe tôi nói như vậy lại đoán được có khả năng đây là người nào, xem ra ông nội và tên đạo sĩ kia có quen biết, hơn nữa còn là kiểu khá quen thuộc.
“Ông nội, ông biết tên đạo sĩ đó sao? Chẳng lẽ ông quen ông ta?” Tôi hỏi.
“Không... không quen, sao ông lại quen được, ông chỉ nghĩ tới một đạo sĩ nhiều năm về trước thôi.” Ông nội vẻ mặt khẩn trương nói.
Tôi nhìn được rất rõ là lúc này ông nội hơi khác thường, tôi đoán nhất định ông đang có chuyện gì giấu tôi, có lẽ còn thật sự biết lai lịch của tên đạo sĩ kia.
Nhưng nhất thời tôi lại không biết hỏi thế nào, hơn nữa tôi cũng biết cho dù tôi có hỏi, ông nội cũng sẽ không nói cho tôi, xem ra tôi vẫn phải tìm cơ hội đi hỏi thử những ông bà cụ có tuổi tác khá lớn trong thôn, nghe ngóng một chút những chuyện khi còn trẻ của ông nội.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, cháu vào phòng nghỉ ngơi một lát đi.” Ông nội nói.
Tôi đỗ chiếc xe ba gác cũ kỹ cẩn thận, nhìn căn phòng hôm qua chị gái kia ở một cái, hỏi: “Ông nội, chị gái kia và đứa nhỏ đâu? Chuyện của bọn họ đã giải quyết rồi sao?”
“Đi rồi, hôm qua đã đi rồi.” Ông nội vừa dọn dẹp vừa nói.
“Đi rồi? Giải quyết xong chuyện của bé gái rồi sao?” Tôi hỏi.
Vốn tôi còn muốn trở về xem thử ông nội giúp bé gái thế nào, bây giờ xem ra đã bỏ lỡ mất rồi.
“Còn chưa, ông đâu có bản lĩnh đó, ông thử sử dụng một ít phương pháp mình biết, nhưng đều không thành công, mẹ con bọn họ đã rời đi rồi, nói là lại tới nơi khác xem thử.” Ông nội nói.
Nghe thấy ông nói vậy, tôi hít sâu một hơi, chỉ hi vọng chị gái và đứa nhỏ kia mau chóng khỏe lại.
Chẳng qua tôi nhớ hôm qua chị gái tới đây là để tìm một cụ già tên Hồ Minh Hàn của thôn chúng tôi, chẳng lẽ thôn chúng tôi thật sự không có người này sao?
Nghĩ tới đây, tôi lại hỏi: “Ông nội, cụ già tên Hồ Minh Hàn hôm qua chị gái nói tới kia, thôn chúng ta thật sự không có người như vậy sao?”
Nghe thấy lời này của tôi, ông nội ngây ra một chốc, sau đó mới nói: “Không có, từ nhỏ cháu cũng lớn lên ở đây mà, có hay không cháu còn không biết chắc?”
“Ò, hi vọng chị gái đó và đứa nhỏ đều có thể nhanh chóng thoát được sự quấy rối của thứ kia.” Nói xong lời này, tôi cũng về tới phòng mình chuẩn bị ngủ một lát.
Tối qua khi ở bên thôn Mã, vì ông cụ bị thi biến gây chuyện nên cả đêm tôi đều không được ngủ, bây giờ rảnh rỗi rồi, tôi đột nhiên cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, nhất định phải ngủ bù một giấc thật ngon mới được.
Nhưng nằm ở trên giường tôi lại không sao ngủ được, nghĩ tới chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, đặc biệt là sự thay đổi của ông nội, tôi càng ngày càng cảm thấy ông nội có điểm gì khác thường.