Nhìn thấy tình hình này, trong lòng tôi mới thở phào, chuyện tiếp theo cũng đều rất thuận lợi.
Sau khi an táng ông cụ xong, hình như Mã Phong có chuyện rất quan trọng.
Tôi còn tưởng cậu ta đang quá mức đau lòng, dù sao anh em cậu ta đều do một tay ông cụ nuôi lớn.
Tôi tiến lên an ủi mấy câu, nhưng lời của cậu ta lại làm tôi hơi lo lắng.
“Anh Lục, anh nói xem đạo sĩ kia sẽ nấp ở đâu?” Mã Phong hỏi.
Tôi tên là Lục Cân, người dân mười dặm quay đây đều quen tôi, bạn bè đồng lứa nhỏ tuổi hơn đều gọi tôi là anh Lục, bình thường Mã Phong cũng gọi tôi như vậy.
Nghe thấy lời này của cậu ta, tôi có hơi lo lắng, đoán chắc thằng nhóc này sẽ muốn đi tìm đạo sĩ thối tính sổ đâu nhỉ.
“Cậu muốn làm cái gì?” Tôi hỏi.
“Tôi muốn tìm anh ta tính số, nếu không phải do anh ta, ông nội cũng sẽ không hóa thành tro bụi, sau khi chết ngay cả thi thể toàn vẹn cũng không còn.” Mã Phong tức giận nói.
Tôi nhất thời không biết phải nói thế nào, kết quả như này thật sự không phải điều mà mọi người hi vọng, đặc biệt là ở nông thôn chỗ chúng tôi, người chết sau khi chết đều sẽ được giữ thi thể toàn vẹn.
Mọi người đều cho rằng nếu người chết sau khi chết bị hỏa thiêu, sẽ làm nguời chết lại phải chịu đựng đau đớn bị ngọn lửa thiêu thân một lần, là việc tàn nhẫn với người chết.
Nhưng những điều này đều là mê tín, bây giờ quốc gia đã đề xướng hỏa thiêu.
Hơn nữa cho dù Mã Phong muốn tìm đạo sĩ thối đòi lại công bằng, nhưng mọi người đều biết tính cách của đạo sĩ thối đó, nhất định ông ta sẽ không gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì.
Cho dù Mã Phong tìm được thì làm sao? Có thể đánh lại đạo sĩ đó sao?
“Cậu tìm ông ta tính sổ thế nào? Tìm được ông ta, đánh ông ta một trận à? Hay là giết ông ta? Giết người là phạm pháp. Hơn nữa, lòng dạ ông ta bất chính, lại lợi hại như vậy, cậu đánh được ông ta sao?” Tôi hỏi.
“Tôi...” Mã Phong nhất thời không biết nói sao.
Một chốc sau, cậu ta nói tiếp: “Nhưng tôi không cam lòng cứ bỏ qua như vậy, không cam lòng cứ vậy bỏ qua cho đạo sĩ thối đó.”
“Nhưng ông cụ đã thi biến, cho dù không có đạo sĩ thối kia thì cũng phải hỏa thiêu thôi.” Tôi nói.
****
Vốn tôi tưởng rằng có thể khuyên được Mã Phong, để cậu ta buông bỏ thù hận, dù sao ông cụ đã thi biến, cho dù không có đạo sĩ thối, cuối cùng cũng sẽ phải hỏa thiêu.
Nhưng Mã Phong lại cho rằng hai chuyện này không giống nhau, kiên quyết muốn tìm đạo sĩ thối kia tính sổ.
Nhất thời tôi cũng không biết khuyên cậu ta thế nào, thầm nghĩ, nếu cậu có thể tìm được đạo sĩ thối, vậy cứ việc đi tìm ông ta tính sổ đi, đến lúc đó chịu thiệt thì đừng nói tôi không nhắc nhở cậu.
“Anh Lục, tôi nhớ lúc đạo sĩ thối chạy đi có nói sẽ trở về tìm anh, nếu ông ta thật sự tới tìm anh, nhất định anh phải gọi điện thoại cho tôi.” Mã Phong nói.
Nghe thấy lời này của cậu ta, bấy giờ tôi mới nhớ ra khi chạy trốn quả thật đạo sĩ thối đã nói lời như vậy.
Chẳng qua cho dù đạo sĩ thối thật sự tới tìm tôi, tôi cũng sẽ không thông báo cho cậu đâu, tôi không muốn để cậu gây thêm phiền phức, lỡ đâu cậu lại bị đạo sĩ thối làm bị thương, tôi ăn nói với chú Mã thế nào được.
“Được, nếu hắn ta thật sự tới tìm tôi, tôi sẽ báo cho cậu.” Tôi vờ đồng ý với cậu ta.
Về tới nhà họ Mã, mọi người lục tục đi ăn cơm.
Buổi chiều, tôi tạm biệt chú Mã, cùng Hồ Hoài Tam lái con xe ba gác cũ kỹ kia trở về.
Khi đi được nửa đường, Hồ Hoài Tam đột nhiên hỏi: “Lục Cân, tôi nhớ hôm qua, không, hôm nay lúc trời sắp sáng, chính là lúc tôi tìm mấy người chú Mã quay lại cứu cậu đó, hình như tôi nhìn thấy có một thứ biến mất trên vách tường sau lưng cậu, đó là cái gì thế?”
Nghe vậy tôi sững sờ một chốc, tôi biết thứ cậu ta đang nói tới là Đào yêu xuất hiện lúc đó, trước kia tôi cũng từng nói với cậu ta chuyện mình đang cúng bái Đào yêu.
Khi đó tôi còn muốn để cậu ta làm quen với Đào yêu, đáng tiếc không biết khi đó Đào yêu đang làm cái gì, lại gọi mãi không ra.
Bây giờ Hồ Hoài Tam nhắc tới Đào yêu, tôi cũng muốn biết lúc trước Đào yêu đang làm gì, bèn nói lại chuyện của Đào yêu một lượt.
“Thật sao? Đó thật sự là một con tinh linh sao?” Hồ Hoài Tam kinh ngạc nhìn tôi, hỏi.
“Đương nhiên, trước đó tôi từng nói với cậu rồi, chỉ là cậu không tin mà thôi.” Tôi nói.
“Vậy cậu bảo nó ra ngoài đi, tôi xem thử xem có dáng vẻ thế nào, lúc trước chỉ chớp mắt nó đã biến mất, tôi không nhìn rõ được.” Hồ Hoài Tam nhìn qua khá hưng phấn.
Sau đó tôi lập tức gọi Đào yêu ra.
Vào khoảnh khắc Đào yêu xuất hiện, con ngươi Hồ Hoài Tam như muốn trừng cả ra ngoài.
“Đây... đây chính là Đào yêu mà cậu nói?”
“Sao vậy? Có vấn đề gì à?” Tôi nhìn cậu ta một cái, hỏi.