Những Câu Chuyện Quỷ Quái Phía Sau Cánh Cửa

Chương 94:

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ trong thời gian chớp mắt, đạo sĩ lại đứng chặn ở trước mặt chúng tôi.

Vừa thấy tình hình này, tôi biết muốn thoát khỏi tên đạo sĩ đã gần như là không có khả năng, bây giờ chỉ có thể để tôi dây dưa với đạo sĩ, rồi Hồ Hoài Tam tìm cơ hội đi thông báo cho chú Mã.

Nghĩ tới đây, tôi lại tấn công về phía đạo sĩ, những thủ ấn nối tiếp nhau đánh qua, cũng coi như là cũng ép được đạo sĩ lui sang một bên.

“Hoài Tam, cậu mau đi thông báo cho chú Mã.” Tôi nói với Hồ Hoài Tam.

“Vậy còn cậu?” Hồ Hoài Tam lo lắng nói.

“Không cần lo cho tôi, tôi quấn chân ông ta, cậu mau đi đi.” Tôi vừa đối kháng với đạo sĩ vừa nói.

Sau đó, Hồ Hoài Tam nhân cơ hội này đi vòng qua chúng tôi, nhanh chóng chạy về phía nhà chú Mã.

Đạo sĩ muốn xông qua ngăn Hồ Hoài Tam lại, nhưng lại bị ánh sáng từ thủ ấn tiếp theo của tôi ngăn lại.

Vừa thấy Hồ Hoài Tam rời khỏi, đạo sĩ tức giận nổi điên, sau khi né tránh một lần tấn công của tôi, ông ta đột nhiên nhảy lên, đánh một kiếm chỉ về phía tôi.

Chỉ thấy có một luồng ánh sáng đánh về phía tôi, dọa cho tôi vội vàng né sang bên cạnh, mặc dù tôi né tránh rất nhanh, nhưng tấn công của đạo sĩ càng nhanh hơn, kết quả tôi bị ông ta đánh trúng cánh tay.

Tôi chỉ cảm thấy cánh tay như bị một món vũ khí sắc nhọn đâm xuyên, một cơn đau kịch liệt truyền tới.

Tôi nhìn cánh tay bị thương một cái, chỉ thấy có một dòng chất lỏng chảy ra, còn kèm theo cả cảm giác ấm nóng.

Mặc dù trời tối nhìn không rõ, nhưng tôi cũng biết đó chính là máu tươi.

Ngay vào lúc này, đạo sĩ tới cạnh tôi, bóp lấy cổ tôi.

“Thằng nhóc thối, cậu dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, hôm nay cậu đừng trách tôi không khách sáo.”

Đôi mắt độc ác của đạo sĩ nhìn chằm chằm vào tôi, sức trên tay cũng càng ngày càng lớn.

Lúc này tôi ra sức vùng vẫy, nhưng lại không thể nào thoát khỏi cánh tay của đạo sĩ, tôi cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ.

Vào lúc sắp hoàn toàn mất đi ý thức, tôi lờ mờ nhìn thấy có một bóng đen nhào qua, nhào thẳng lên trên lưng đạo sĩ.

Đồng thời, một tiếng hồ ly rít truyền ra.

“Á...” Tiếp theo đó, tôi nghe thấy tiếng đạo sĩ kêu lên đau đớn, cái tay đang bóp lấy cổ tôi cũng thả lỏng.

Tôi được thả ra, nhanh chóng hít thở mấy hơi không khí, bấy giờ mới hòa hoãn lại được.

Tôi nhìn kỹ lại, vậy mà con hồ ly nhỏ trước đó tôi đã nhìn thấy đang ở trên lưng đạo sĩ cắn chặt cổ anh ta.

Đây đã là lần thứ hai hồ ly nhỏ cứu tôi, làm trong lòng tôi vô cùng cảm kích.

Vốn tưởng rằng hồ ly nhỏ cắn lấy cổ đạo sĩ, lần này sẽ cắn chết đạo sĩ, hoặc sẽ làm đạo sĩ mất máu mà chết.

Dù sao một khi động mạch chủ ở cổ bị cắn vỡ, không kịp thời cứu chữa sẽ chảy máu mà chết.

Bây giờ lại là đêm khuya, xung quanh cũng không có bệnh viện, nhất định đạo sĩ này sẽ lành ít dữ nhiều.

Nhưng kết quả làm tôi không ngờ tới là nơi hồ ly nhỏ cắn vào không phải là động mạch chủ của tên đạo sĩ, điều này đã cho tên đạo sĩ một cơ hội phản công.

Chỉ thấy đạo sĩ trở tay tóm lấy hồ ly nhỏ, dùng sức bóp chặt cổ nó.

Có lẽ hồ ly nhỏ cảm thấy đau đớn nên buông lỏng cái miệng đang cắn trên cổ đạo sĩ ra.

Sau đó chỉ thấy đạo sĩ dùng sức quăng hồ ly nhỏ ra ngoài, rồi chỉ nhìn nó một cái, sau đó lấy một lá bùa ra đánh về phía hồ ly nhỏ.

Dường như hồ ly nhỏ biết được sự lợi hại của lá bùa, nó vội vàng nhảy lên trên bờ tường bên cạnh.

Chỉ thấy lá bùa đánh trúng đất, phát ra một tiếng nổ.

Đạo sĩ tức giận sờ cái cổ bị thương của mình, nhìn thấy máu trên tay, ông ta càng tức giận hơn, muốn ra tay với hồ ly nhỏ một lần nữa.

Hồ ly nhỏ đã cứu tôi hai lần, sao tôi có thể trơ mắt nhìn đạo sĩ đối phó nó được, thế là tôi đứng dậy nhào qua, ôm chặt lấy đạo sĩ.

“Hồ ly nhỏ, mày mau đi đi.” Tôi hét lên.

Dưới cơn tức giận, đạo sĩ lại hất tôi ra, kiếm gỗ đào trong tay cũng đâm về phía tôi.

Ngay vào thời khắc nguy cấp này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, ngăn kiếm gỗ đào đang đâm về phía tôi của đạo sĩlại.

Tôi lập tức tròn mắt nhìn cảnh này, vậy mà ông cụ đã thi biến lại ngăn chặn đòn tấn công của đạo sĩ giúp tôi.

****

Khi tôi nhất thời còn chưa rõ chuyện này là thế nào, tại sao ông cụ bị thi biến lại đột nhiên ngăn tấn công của đạo sĩ cho tôi, thì nghe thấy sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc.

“May mà tôi tới kịp, nếu không cái mạng nhỏ của anh đã không giữ được rồi.”

Nghe thấy giọng nói này, tôi lập tức biết đây là Đào yêu.

Tôi thở phào một hơi, thầm nghĩ cuối cùng nó cũng xuất hiện rồi, trước đó làm gì vậy, nhiều lần gặp nguy hiểm cũng không thấy nó xuất hiện cứu tôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)