Mặc dù không biết rốt cuộc Thi Vương dùng để làm cái gì, sau khi luyện thành sẽ có hậu quả gì, nhưng từ hai chữ “Thi Vương” này, tôi đã đoán ra được nhất định Thi Vương là tồn tại còn lợi hại, đáng sợ hơn cả cương thi.
Bây giờ nếu thật sự để đạo sĩ luyện thành, chưa biết sau này sẽ mang tới những hậu quả không tốt gì, nhưng chắc chắn hậu quả tạo thành sẽ nghiêm trọng hơn cương thi bình thường.
“Đạo sĩ, vậy mà ông lại luốn dùng ông cụ luyện chế Thi Vương? Rốt cuộc ông có mục đích gì?” Tôi chất vấn nói.
Có lẽ tên đạo sĩ thấy đã không cẩn thận lỡ miệng, nên cũng không định giấu giếm nữa, đắc ý cười ha ha.
“Hai cậu nhóc, nếu các cậu đều biết hết rồi vậy tôi cũng không cần giấu giếm nữa, các cậu biết cái gì là Thi Vương không? Chính là Vương của vạn thi, chỉ cần luyện thành Thi Vương, nó có thể mặc tôi sử dụng, giúp tôi làm bất cứ chuyện gì người bình thường không thể làm được, tôi có thể lợi dụng Thi Vương xây dựng một đội ngũ cương thi, sau đó tôi sẽ có thể hô mưa gọi gió.”
Nghe thấy lời này của đạo sĩ, tôi cảm thấy nghĩ thôi đã sợ, sao mà nghe vào thấy đạo sĩ này không giống như đạo sĩ bình thường, thậm chí còn làm tôi nghĩ tới những tên đầu sỏ độc ác có dã tâm bừng bừng trong tivi vậy.
****
Biết được dã tâm của tên đạo sĩ, tôi muốn khuyên ông ta từ bỏ, nhưng tôi nói thế nào đạo sĩ này cũng không nghe lọt.
“Đạo sĩ, ông vẫn nên đừng nghĩ tới mấy chuyện không thiết thực đó nữa, mau thông báo cho chú Mã, xử lý thi thể đã thi biến của ông cụ, nhanh chóng để ông ấy yên nghỉ dưới lòng đất đi.” Tôi nói.
“Không được, tôi đã đợi mười năm rồi, không thể cứ vậy mà từ bỏ được. Nhóc con, cậu biết tại sao tôi lại tới đây vào hôm nay không?” Đạo sĩ nhìn về phía chúng tôi, trong mắt mang theo vẻ tà ác, hỏi.
“Tại sao?” Tôi hỏi.
“Tôi tới vì cỗ thi thể này, trước đó tôi đã tính được hôm nay nơi này sẽ có một cỗ cương thi xuất hiện, vì vậy mới tìm tới đây, cậu cho rằng tôi thật sự là đạo sĩ vân du tứ hải tình cờ tới đây sao?” Đạo sĩ lại nói.
Nghe thấy lời này của ông ta, bấy giờ tôi mới biết đạo sĩ này tới đây có mục đích.
Chẳng qua, vậy mà ông ta có thể tính ra thi thể của ông cụ sẽ xảy ra thi biến, trở thành cương thi vào hôm nay, có thể thấy được năng lực của ông ta thật sự rất lợi hại.
Bây giờ sợ rằng đã không thể thuyết phục ông ta từ bỏ, nhưng tôi biết một khi để ông ta luyện thành Thi Vương, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Tôi muốn dùng bạo lực cướp lại thi thể ông cụ từ trong tay ông ta, nhưng tôi lại không phải đối thủ của ông ta.
Suy nghĩ một lát, tôi quyết định vẫn nên về thông báo cho chú Mã trước, sau đó gọi thêm mấy người tới đây.
“Hoài Tam, nếu đạo sĩ đã cố chấp như vậy, chúng ta cũng không còn cách nào, chúng ta trở về đi.” Vừa nói, tôi vừa xoay người muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay vào lúc tôi vừa xoay người đi, đạo sĩ lại gọi tôi lại.
“Đứng lại, bây giờ các cậu biết được nhiều chuyện của tôi như vậy, cậu cho rằng tôi sẽ thả các cậu rời khỏi đây sao?”
Nghe thấy lời này của ông ta, tôi thầm nói không ổn, đạo sĩ này không chịu thả chúng tôi đi, tôi lo ông ta sẽ làm hại chúng tôi để bảo vệ bí mật này.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức kéo Hồ Hoài Tam chạy ra ngoài.
“Chạy mau, ông ta muốn ra tay với chúng ta.”
Vừa nghe thấy lời này của tôi, Hồ Hòa Tam còn chạy nhanh hơn tôi.
Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng không chạy thoát được.
Chúng tôi vừa chạy ra tới cổng lớn, chỉ thấy đạo sĩ tung người nhảy lên, rồi đứng chặn ở trước mặt chúng tôi.
Nhìn thấy tình hình này, lúc này trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, nhưng lại cũng không có cách nào.
Tôi và Hồ Hoài Tam đều là người bình thường, sao đấu lại một đạo sĩ vừa từng luyện võ, vừa biết thuật pháp đạo môn chứ.
Tôi nhanh chóng nghĩ biện pháp, hi vọng có thể nghĩ được một phương pháp thoát khỏi đạo sĩ.
Đột nhiên, tôi nghĩ tới thuật pháp của lão đạo sĩ gặp được ở công trường trước đó đã dạy cho mình, tôi nghĩ có phải thuật pháp này cũng có hiệu quả nhất định với con người không.
Nghĩ tới đây, tôi cũng không quan tâm được nhiều nữa, cứ thử một chút rồi lại nói vậy.
Sau đó, tôi đột nhiên làm ra một thủ ấn, niệm khẩu quyết, đánh về phía đạo sĩ.
Không nghĩ tới chiêu này lại thật sự có hiệu quả với tên đạo sĩ, một luồng ánh sáng trắng đánh thẳng lên trên người đạo sĩ, đánh ông ta ra lùi xa mấy mét.
Tôi biết dựa vào bản lĩnh của đạo sĩ, chút đạo thuật lúc linh lúc không này của tôi hoàn toàn không thể nào đối phó được ông ta.
Nhìn thấy đạo sĩ tạm thời bị đánh lui, tôi vội vàng kéo Hồ Hoài Tam tiếp tục chạy ra ngoài.
“Thằng nhóc thối, không nghĩ tới cậu còn biết một ít thuật pháp, chẳng qua chút bản lĩnh này căn bản không thể tổn thương được tôi.” Đạo sĩ đứng dậy cười lạnh lùng.