Những Câu Chuyện Quỷ Quái Phía Sau Cánh Cửa

Chương 92:

Chương Trước Chương Tiếp

“Tôi vẫn nên đi với cậu thì hơn, lỡ đâu có chuyện gì tôi cũng tiện trở về tìm người tới cứu.” Hồ Hoài Tam nói.

Nghe thấy cậu ta nói vậy, tôi thật sự không biết phải nói sao.

Rất nhanh, chúng tôi đã đi tới nơi vừa rồi phát ra ánh sáng, phát hiện vậy mà nơi này là một ngôi nhà hoang cũ nát.

Nhìn sân nhỏ đen kịt, tôi hơi do dự liệu có thật sự phải đi vào xem thử không.

Ngay vào lúc này, trong sân lại lóe lên một luồng ánh sáng.

“Chẳng lẽ thật sự có vật tà gì sao?” Giọng Hồ Hoài Tam hơi run rẩy, nói.

Lúc này tôi cũng không biết làm thế nào, sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc, tôi vẫn quyết định đi vào trong xem thử.

Tôi đi vào trong sân, thấy bên trong mọc đầy cỏ dại, xem ra nơi này đã bỏ hoang rất lâu, lâu lắm không có ai tới dọn dẹp.

Chẳng qua khi nhìn thấy trong bụi cỏ dại có dấu vết có người từng giẫm đạp, hơn nữa dường như là dấu mới, tôi đoán liệu có phải đạo sĩ kia đã tới đây hay không.

Chẳng qua tôi lại nghĩ không ra, lúc này rồi đạo sĩ tới nơi này làm gì.

Đột nhiên, trong căn nhà cũ lại phát ra một luồng ánh sáng.

Lúc này, thông qua ánh sáng lóe lên này, tôi nhìn thấy được tình huống trong phòng.

Mặc dù ánh sáng chỉ thoáng qua, nhưng tôi lại nhìn rõ bên trong có một người hình như đang làm pháp, người này chính là đạo sĩ.

“Thật sự là đạo sĩ.” Hồ Hoài Tam cũng nhìn thấy đạo sĩ bên trong.

Tôi ra dấu yên lặng với Hồ Hoài Tam, ra hiệu cậu ta đừng lên tiếng.

Hai chúng tôi từ từ tới gần căn nhà cũ, muốn nhìn xem lúc này rồi đạo sĩ đang làm gì ở đây.

Đi tới ngoài cửa sổ, chúng tôi nhìn vào trong qua chiếc cửa sổ đã hư hỏng, chỉ thấy bên trong có một pháp đàn, còn cả ít hương nến.

Mà trước pháp đàn có một người đang đứng, không, nói chính xác thì là một cỗ thi thể, chính là thi thể của ông cụ.

Ông ta đứng thẳng tưng ở đó, hai tay duỗi thẳng về phía trước, móng tay dài lóe lên ánh sáng lạnh dưới ánh sáng của ngọn nến.

Tôi rất khó hiểu, đạo sĩ này đang làm gì vậy? Chẳng lẽ đang xử lý thi thể của ông cụ sao? Nhưng tại sao ông ta không thông báo với chú Mã một tiếng, dù sao ông cụ này cũng là bố của chú Mã.

Cho dù bây giờ đã biến thành cương thi, nhưng bất kể đạo sĩ này muốn xử lý thế nào thì đầu tiên cũng phải thông báo cho chú Mã.

Tôi cảm thấy nhất định đạo sĩ này đang có ý xấu, chẳng lẽ ông ta muốn lợi dụng thi thể của ông cụ để làm gì?

Đột nhiên, dưới chân tôi truyền tới tiếng thủy tinh vỡ vụn, thì ra là Hồ Hoài Tam không cẩn thận dẫm vào mảnh thủy tinh rơi xuống từ cửa sổ, dưới chân phát ra tiếng vang.

Cũng chính tiếng động này đã kinh động tới đạo sĩ, làm ông ta phát hiện ra chúng tôi.

“Ai?” Đạo sĩ quát một tiếng về phía chúng tôi.

Thấy đã bị đạo sĩ phát hiện, tôi cũng không nấp nữa, mà ho nhẹ một tiếng, tự nhiên nhấc chân bước vào trong phòng.

“Đạo sĩ, không nghĩ tới muộn vậy rồi ông còn nghĩ tới người dân ở đây, chạy ra ngoài xử lý thi thể của ông cụ.” Tôi cười ha ha nói.

Vừa thấy là hai người chúng tôi, vẻ mặt lo lắng của đạo sĩ lập tức trở nên hòa hoãn hơn.

“Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là hai tên nhóc các cậu.” Đạo sĩ cười ha ha nói.

“Cái gì mà tên nhóc, chúng tôi không nhỏ nữa, đạo sĩ, muộn thế này rồi ông lén lút chạy tới đây, còn làm pháp với thi thể của ông cụ, ông đang muốn làm gì?” Hồ Hoài Tam bên cạnh tôi hỏi.

“Việc này không liên quan tới hai cậu, hi vọng hai cậu hãy lập tức rời đi, đừng trở ngại tôi làm pháp, nếu không chậm trễ chuyện của tôi, tôi sẽ cho các cậu đẹp mặt.” Đạo sĩ lạnh lùng cảnh cáo nói.

Nhìn thấy thái độ này của đạo sĩ, tôi biết nhất định ông ta không phải làm chuyện tốt gì, nhưng cũng không biết ông ta lấy thi thể ông cụ làm cái gì.

Tôi biết một khi chọc tới tên đạo sĩ này, có lẽ ông ta sẽ thật sự không khách khí với chúng tôi nữa, bèn nghĩ trước tiên cứ đối phó qua loa, rồi để Hồ Hoài Tam tìm cơ hội rời khỏi đây đi thông báo cho chú Mã.

Thế là sau đó tôi nói: “Đạo sĩ, ông thế này là không đúng, nếu đã tìm được thi thể sau khi thi biến của ông cụ, vậy nên lập tức báo cho chú Mã, nếu không thì thế này đi, ông muốn làm cái gì, tôi giúp ông cùng làm.”

Vừa nói, tôi cũng tiến lên phía trước, muốn tới gần rồi nhìn kỹ xem đạo sĩ này đang làm cái gì.

Nhưng dường như đạo sĩ rất lo tôi tới gần sẽ ảnh hưởng tới chuyện của ông ta, nên lập tức ngăn cản trước mặt tôi.

“Đừng tới đây, tôi không hi vọng có bất kỳ thứ gì phá hỏng chuyện tôi luyện chế Thi Vương, tôi đã đợi cơ hội này mười năm rồi.” Đạo sĩ nói xong lời này lại đột nhiên ngừng lại, giống như không cẩn thận lỡ miệng.

Biết đạo sĩ này đang lợi dụng ông cụ đã thi biến để luyện chế Thi Vương, tôi vô cùng kinh hãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)