Tôi cũng lười để ý tới cậu ta, nghĩ trước tiên cứ đi ngủ, rồi ngài mai xem đạo sĩ nói thế nào.
Khi nằm xuống, dường như tôi nghe thấy phòng cách vách của đạo sĩ có tiếng mở cửa, điều này đã dấy lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt của tôi.
Bây giờ đã vào khuya, ai lại tới phòng của đạo sĩ? Hay là đạo sĩ kia ra khỏi phòng?
Nếu là ông ta ra khỏi phòng, muộn thế này rồi ông ta muốn đi làm gì?
Tôi vội vàng đi tới trước cửa phòng, dán tai lên cửa phòng cẩn thận nghe tiếng động bên ngoài.
Một lát sau, tôi nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, truyền tới từ phía phòng của đạo sĩ cách vách, tôi nghĩ chắc đạo sĩ đã đi ra khỏi phòng.
Nhưng điều làm tôi cảm thấy kỳ quái là đã là lúc này rồi, đạo sĩ đó ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ là đi tiểu?
Đợi khi tiếng bước chân rời xa, tôi từ từ đẩy cửa phòng ra, lén lút đi theo.
Kết quả tôi phát hiện đạo sĩ không hề đi vệ sinh, mà nhảy thẳng qua tường vây rời khỏi nhà họ Mã, điều này càng làm tôi cảm thấy kỳ lạ hơn.
Thấy mưa bên ngoài đã ngừng, tôi bèn muốn đi theo xem thử.
“Đạo sĩ ra ngoài làm gì vậy?”
Đột nhiên, từ sau lưng tôi truyền tới giọng của Hồ Hoài Tam, dọa cho tôi giật mình.
“Sao cậu cũng ra đây vậy? Dọa tôi hết hồn.”
“Tôi thấy cậu ra ngoài nên đi theo. Vừa rồi có phải đạo sĩ đã trèo tường ra ngoài không?” Hồ Hoài Tam hỏi.
“Đúng vậy, chính là ông ta, tôi chỉ biết đạo sĩ này có vấn đề, chúng ta đi theo xem thử đi.” Tôi nói.
“Đi theo thế nào? Trèo tường ra à? Tường cao thế này chúng ta trèo qua được không?” Hồ Hoài Tam nhìn bức tường cao chừng hai người trưởng thành trước mặt, nói.
“Cậu ngốc à, không phải bên đó có cửa sao?” Tôi chỉ về phía cổng lớn cách đó không xa.
Sau đó, tôi và Hồ Hoài Tam nhẹ nhàng đẩy cổng lớn bước ra ngoài.
Bây giờ mưa đã ngừng, đường đi đầy bùn đất, vừa hay làm chúng tôi nhìn thấy dấu chân trên mặt đất.
Dọc theo phương hướng của dấu chân, chúng tôi đuổi theo một đường, nhưng rất nhanh đã mất dấu tung tích của đạo sĩ.
“Không thấy dấu chân đâu nữa, cậu nói xem đạo sĩ sẽ đi đâu?” Hồ Hoài Tam hỏi.
Tôi nhìn kỹ xung quanh, chỉ thấy đây là một con đường thông về phía ngoài thôn, mặc dù có đường nhỏ thông về phía ngõ hẻm khác, nhưng tôi nghĩ hẳn đạo sĩ sẽ không đi vào hẻm nhỏ, khả năng đi ra ngoài thôn khá lớn.
Nhưng đã là lúc này rồi, ông ta ra ngoài thôn làm gì? Chẳng lẽ là thấy mưa dừng rồi, nên định trong đêm không từ mà biệt? Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
“Đi, chúng ta ra ngoài thôn xem thử.” Tôi nói.
“Ra ngoài thôn? Cậu cho rằng đạo sĩ ra ngoài thôn rồi?” Hồ Hoài Tam sững sờ một chốc, nói.
“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng tôi cho rằng khả năng này rất cao, chúng ta đi xem thử, nếu thật sự không tìm được thì về.” Tôi nói.
Sau đó, hai chúng tôi đi về phía ngoài thôn.
Ra tới ngoài thôn, chúng tôi cũng không phát hiện ra tung tích của đạo sĩ.
Nhìn khu vực hoang dã đen kịt xung quanh, cộng thêm những cơn gió lạnh, cảnh này làm lòng tôi cảm thấy bất an. Đặc biệt là khi gió lạnh thổi qua, làm tôi có một loại cảm giác như sau lưng xuất hiện quỷ quái.
Sau khi dừng ở đây một lát, tôi nghĩ trước tiên cứ trở về, đợi tới ngày mai xem tình hình rồi lại tính.
Nhưng ngay lúc chúng tôi xoay người muốn trở về, lại đột nhiên nhìn thấy trong một sân nhà ở góc Tây Bắc trong thôn lóe qua một tia sáng, điều này đã thu hút sự chú ý của chúng tôi.
“Bên đó là gì vậy?” Hồ Hoài Tam kinh ngạc nói.
“Tôi cũng không biết.” Tôi nói.
****
Tôi suy nghĩ một lát, mặc dù không biết bên kia có chuyện gì, nhưng tôi lại càng biết bên đó có vấn đề, đoán rằng không biết liệu có phải đạo sĩ đang làm pháp gì ở đó không.
Nghĩ tới đây, tôi muốn qua xem thử, nhưng dường như Hồ Hoài Tam rất sợ hãi, không muốn qua.
“Cậu sợ cái gì? Trước đó ngay cả cương thi cũng gặp rồi, còn gì đáng sợ nữa.” Tôi nói.
“Chính là vì gặp rồi nên mới sợ đấy.” Hồ Hoài Tam nói.
Tôi bất lực cười gượng một tiếng, đều nói càng là những sự vật không biết sẽ càng làm người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi cảm thấy trong lòng Hồ Hoài Tam, thứ từng nhìn thấy càng làm cậu ta cảm thấy sợ hơn.
Chẳng qua nghĩ kỹ lại, người bình thường sau khi nhìn thấy cương thi thật sự sẽ vô cùng sợ hãi.
Cho dù là tôi, khi đó sau khi nhìn thấy ông cụ biến thành cương thi cũng cảm thấy rất sợ, chứ càng không cần nói tới Hồ Hoài Tam.
Mặc dù cậu ta cảm thấy sợ hãi, không muốn đi qua, nhưng vôi vẫn định đi qua xem thử.
“Nếu cậu sợ vậy một mình tôi qua đó, cậu về nhà họ Mã trước đi.” Vừa nói, tôi vừa đi về phía bên kia.
Có lẽ Hồ Hoài Tam lo lắng cho tôi, hoặc có lẽ bây giờ cậu ta không dám một mình quay về, nên sau đó cũng đi theo.