“Sao vậy? Đạo sĩ có bí mật gì không muốn để tôi biết à?” Tôi hỏi.
“Bí mật thì không có, sao cậu không ngủ? Chạy tới phòng tôi làm gì?” Nhìn thấy tôi đi vào, đạo sĩhỏi.
“Cũng không có gì, chỉ muốn nói chuyện với ông thôi.” Tôi ngồi xuống bên cạnh đạo sĩ, nói.
“Một đạo sĩ như tôi có gì hay mà nói, chẳng lẽ cậu muốn làm đạo sĩ? Nếu cậu muốn, tôi có thể thu cậu làm đồ đệ.” Đạo sĩ nói.
“Tôi không muốn làm đạo sĩ đâu, tôi còn muốn cưới vợ sinh con.” Tôi nói.
“Đạo sĩ đâu phải hòa thượng, đạo sĩ có thể cưới vợ sinh con.”
“Vậy tôi cũng không muốn, tôi muốn hỏi đạo sĩ, ông cụ thật sự đã chạy lên núi rồi à?” Tôi hỏi.
“Cái này...” Nghe thấy tôi hỏi vậy, đạo sĩ bỗng sững sờ.
“Sao vậy? Bị tôi đoán trúng à, có phải ông có chuyện gì giấu chúng tôi không? Rốt cuộc ông cụ đang ở đâu? Nhất định là ông biết.” Tôi nói.
“Xem ra thằng nhóc cậu rất thông minh, nhưng tôi sẽ không nói với cậu đâu.” Sắc mặt đạo sĩđột nhiên trở nên lạnh lùng.
****
Vừa rồi tôi đã nghi ngờ lời của đạo sĩ, chỉ là ngại chú Mã còn ở đó, không tiện hỏi thẳng, cho rằng đạo sĩ nói như vậy hẳn vì có lý do của bản thân.
Ông cụ vừa rời đi, bọn họ đã trở lại, thời gian ngắn như vậy ông ta không thể chạy lên núi được, phải biết khoảng cách của thôn này tới ngọn núi gần nhất cũng khoảng ba bốn cây số.
Bây giờ nghe đạo sĩ nói vậy, tôi có thể khẳng định người này có chuyện giấu chúng tôi.
Hơn nữa, thấy bây giờ sắc mặt ông ta dường như đã trở nên độc ác, điều này làm lòng tôi hơi bất an, chẳng lẽ đạo sĩ này không phải người tốt sao?
Tôi hít sâu một hơi, thời thời khắc khắc chú ý tới biến hóa của đạo sĩ này, sau đó nói: “Đạo sĩ, rốt cuộc ông cụ đang ở đâu? Ông biết thật sao?”
“Cái này… tôi cũng không quá rõ, chẳng qua tôi nhìn thấy ông ấy chạy ra sau thôn, nên nghĩ hẳn là chạy tới trên núi phía sau, cậu cũng biết bây giờ quá muộn rồi, thời gian này lên núi nhất định không an toàn, thứ chúng ta phải đối mặt là một cỗ cương thi.”
Mặc dù ông ta nói vậy, nhưng từ trên mặt ông ta, tôi nhìn ra được người này không hề nói thật.
Sau đó bất kể tôi có hỏi thêm cái gì, đạo sĩ đều không để ý tới tôi nữa.
“Đạo sĩ, ông nói cho rõ đi, bây giờ ông cụ đã thi biến rồi, nếu xử lý không tốt sẽ gây hại tới rất nhiều người vô tội.” Tôi lại nói.
“Bần đạo thật sự không rõ, cậu trai à, tôi nhìn ra mệnh cách cậu có khuyết thiếu, hơn nữa hình như còn bị những thứ kia quấn lấy, chuyện này cậu vẫn nên ít quan tâm thì tốt hơn, nếu không sẽ không có lợi gì cho cậu.” Đạo sĩ nói.
Nghe thấy lời này của ông ta, tôi vô cùng kinh ngạc, vậy mà người này lại có thể nhìn ra mệnh cách của tôi có khuyết thiếu, còn nhìn ra tôi bị vật tà quấn thân, có thể thấy ông ta thật thật sự có chút bản lĩnh.
Chỉ là tôi lo, nếu người này không phải là người tốt, không biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì, liệu có làm hại tới mọi người không.
Sau đó tôi muốn hỏi thêm một chút chuyện, nhưng đạo sĩ này lại đuổi thẳng tôi khỏi phòng, dường như rất không thích tôi quấn lấy ông ta.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành trở về phòng mình.
Nhìn thấy tôi trở lại, Hồ Hoài Tam hỏi: “Nói chuyện với đạo sĩ thế nào rồi?”
“Tôi nghi ngờ đạo sĩ này có vấn đề.” Tôi nói suy đoán của mình cho Hồ Hoài Tam.
“Có lẽ ông ta thật sự không rõ, cậu nghĩ xem dù sao ông cụ đã thi hóa, biến thành cương thi, còn chạy nhanh như vậy.” Dường như Hồ Hoài Tam không tin tưởng suy đoán của tôi.
Nhưng tôi lại có thể khẳng định, nhất định đạo sĩ này có vấn đề, cho dù ông ta không phải người xấu, thì cũng nhất định có bí mật không thể nói với người khác.
Bất kể tôi nói cái gì, Hồ Hoài Tam đều không tin, vẫn cứ cho rằng tôi đã nghĩ quá nhiều.
Cho dù cậu ta rất có hứng thú với chuyện tôi biết thuật pháp huyền môn, vẫn luôn quấn lấy tôi nói về chuyện đó, thậm chí còn muốn bảo tôi dạy cậu ta hai chiêu.
“Không được, tôi chỉ biết một xíu như vậy, cũng không biết dạy người khác thế nào.” Tôi nói.
Nhưng tên này hoàn toàn không tin, vẫn luôn quấn lấy tôi, điều này làm tôi rất bất lực, chỉ đành bảo cậu ta kết thủ ấn, niệm khẩu quyết theo hiểu biết của mình, nhưng lại chẳng có chút hiệu quả nào.
“Sao lại không được? Nhất định cậu đang giấu giếm gì đó, không muốn dạy tôi.” Hồ Hoài Tam không vui nói.
Tôi chẳng biết nói sao, trước đó tôi đã làm như vậy, hơn nữa thuật pháp của tôi cũng có lúc không linh, bản thân cũng chưa luyện thành thạo.
Hơn nữa có lẽ chuyện này thật sự cần thiên phú, tên này không có thiên phú, sao có thể một lần là luyện thành được.
“Đến bản thân tôi làm còn có lúc không linh, huống hồ thứ này cũng cần thiên phú.” Tôi thuận miệng nói một câu.
“Ý cậu là tôi không có thiên phú à? Không dạy thì thôi.” Hồ Hoài Tam không vui xoay người nằm lên giường không để ý tới tôi nữa.