“Cậu mới bị dọa ngốc ý, vừa rồi chính do con hồ ly nhỏ kia xuất hiện cứu tôi, nếu không cái cậu nhìn thấy trước tiên chính là thi thể của tôi, còn là thây khô bị hút cạn máu nữa, thậm chí còn sẽ xảy ra thi biến.” Tôi nói.
“Cậu nói là xuất hiện một con hồ ly nhỏ cứu cậu?” Hồ Hoài Tam nhìn về phía tôi, hỏi.
“Đúng vậy, chính là con hồ ly nhỏ cứu được trên đường khi chúng ta tới đây.” Tôi nói.
Nghe thấy tôi nói vậy, dường như Hồ Hoài Tam không tin: “Cậu thật sự không sao chứ?”
“Cậu không tin tôi?” Tôi hơi tức giận.
Tôi và tên này là bạn thân, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng nhau đi tiểu nghịch bùn, không có gì giấu nhau, không có bí mật gì. Không nghĩ tới vậy mà cậu ta lại không tin tôi.
Tôi không để ý tới cậu ta nữa, bắt đầu tìm kiếm hồ ly nhỏ ở xung quanh.
Nhưng tôi tìm khắp cả căn phòng, từ đầu đến cuối cũng không tìm thấy bóng dáng của hồ ly nhỏ. Tôi nghĩ có lẽ nó đã rời đi rồi.
Nghĩ tới vừa rồi hồ ly nhỏ đột nhiên xuất hiện cứu tôi, tôi cảm thấy đó không phải là một con hồ ly nhỏ bình thường, ít nhất phải là một con hồ ly có linh tính, một con hồ ly biết báo ân.
Điều này cũng làm tôi nghĩ tới Đào yêu, lúc tôi gặp nguy hiểm vậy mà tên này không xuất hiện giúp tôi, uổng phí trước đây tôi dùng máu tươi cung phụng nó.
Chẳng qua nhắc tới dùng máu tươi cung phụng, hình như hai ngày nay tôi đều không đút máu tươi cho nó, chẳng lẽ vì chuyện này, nêu nó mới không xuất hiện giúp tôi vào lúc tôi gặp nguy hiểm?
“Đào yêu, cậu có đó không? Ra ngoài đi.” Tôi hét.
Nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy Đào yêu xuất hiện, điều này làm tôi vô cùng khó hiểu.
“Chuyện gì vậy? Sao nó không ra ngoài? Chẳng lẽ đã rời khỏi tôi rồi à?” Tôi nghi hoặc nói.
Ngay vào lúc này, bên ngoài truyền tới những tiếng bước chân.
“Liệu có phải ông cụ bị thi biến lại quay về không?” Hồ Hoài Tam cảnh giác nói.
“Không giống, hình như là tiếng của rất nhiều người.” Tôi vừa nói vừa đi ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, chỉ thấy mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, mà từ ngoài cổng lớn cũng có mấy người đi vào, chính là mấy người chú Mã.
“Chú Mã, cuối cùng mọi người cũng về rồi.” Tôi tiến lên nói.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Chú Mã hỏi.
“Vừa rồi ông cụ thi biến đã trở lại, chúng cháu còn suýt nữa chết trên tay ông ấy.” Hồ Hoài Tam dẫn đầu nói chuyện vừa rồi một lượt.
“Các cháu nói bố chú đã trở lại? Chẳng trách không tìm thấy ông ấy ở ngoài, bây giờ ông ấy đang ở đâu?” Chú Mã vội vàng hỏi.
“Lại đi rồi, chúng cháu cũng không biết đã đi đâu nữa.” Tôi nói.
Nghe thấy lời này của tôi, chú Mã thở dài: “Không được, chúng ta tiếp tục tìm, phải gọi vài người dân tới tìm giúp.”
“Không cần tìm đâu.” Lúc này, tiếng của đạo sĩ truyền tới.
Nhìn thấy đạo sĩ trở lại, chú Mã vội vàng hỏi: “Đạo sĩ, lời này của ông là ý gì?”
“Ông cụ đã trốn lên trên núi rồi, bây giờ đang mưa, trời lại tối như vậy, chúng ta cũng không tiện lên núi, vẫn lên đợi ngày mai hãy lên núi tìm đi.” Đạo sĩ nói.
“Nhưng... tôi lo...” Lời phía sau của chú Mã chưa nói xong.
Đạo sĩ như đã biết chú ấy đang lo lắng cái gì, nói: “Yên tâm đi, ông cụ sẽ không xuống núi hại người nữa đâu, ít nhất là tối nay sẽ không. Chẳng qua tôi phải nói rõ chuyện này trước, ngày mai sau khi tìm được ông cụ phải lập tức dùng cành vải hỏa thiêu, nếu không sẽ hậu họa vô cùng.”
“Hỏa thiêu? Nhất định phải hỏa thiêu sao?” Chú Mã sững sờ, sau đó hỏi.
“Nhất định phải hỏa thiêu, bởi vì ông cụ đã xảy ra thi biến, chỉ có hỏa thiêu mới có thể giải quyết hoàn toàn.” Đạo sĩnói.
“Thật sự không có biện pháp khác sao?” Dường như chú Mã còn chưa từ bỏ, lại hỏi một lần nữa.
“Có, để tôi đánh ông ấy hồn phi phách tán, chỉ để lại một cỗ xác thịt.” Đạo sĩ nói.
Nghe thấy lời này, chú Mã không còn cách nào khác, chỉ thở dài một tiếng.
Nếu đã như vậy, chúng tôi đều không nói thêm gì nữa.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Mã Phong, chúng tôi trước sau trở về phòng nghỉ ngơi.
Chẳng qua phòng còn lại không nhiều, cuối cùng tôi và Hồ Hoài Tam ở một phòng, đạo sĩ một mình một phòng.
Lúc này, tôi càng nghĩ càng cảm thấy đạo sĩ này có vấn đề, bèn chạy tới phòng ông ta tìm ông ta nói chuyện, muốn tìm hiểu nhiều hơn về đạo sĩ này.
Tôi cũng không gõ cửa, mà đẩy thẳng cửa đi vào. Chỉ thấy đạo sĩ không hề nằm trên giường nghỉ ngơi, mà ngồi khoanh chân trên sô pha nhắm mắt tĩnh tọa.
Tôi thầm nghĩ, đạo sĩ nhà ông, có giường không ngủ mà lại ngồi trên sô pha tĩnh tọa, còn chẳng bằng ông nhường phòng cho tôi, còn ông ra sô pha phòng khách ngồi chẳng phải cũng như nhau à.
“Đạo sĩ, ông đang tĩnh tọa tu hành à?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Đạo sĩ mở mắt nhìn tôi một cái, nói: “Thằng nhóc cậu rất không lễ phép đấy, không biết gõ cửa mà cứ đi thẳng vào.”