Nhìn thấy tình huống này, tôi cảm thấy không ổn, xem ra tôi phải nghĩ biện pháp khác để đối phó ông cụ này.
Vào lúc tôi đang nghĩ tiếp theo phải làm như thế nào, vừa thất thần một chút, ông cụ đã tới trước mặt tôi, hai tay bóp lấy cổ tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, cho rằng ông ta sẽ quăng mình như vừa rồi một lần nữa, loại đau đớn đó làm tôi cảm thấy sợ hãi.
Chẳng qua lần này ông ta không quăng tôi ra, nhưng hành vi lại làm tôi càng thêm sợ hãi.
Vậy mà ông ta lại bóp lấy cổ tôi kéo tôi vào ngực mình, tiếp đó thò đầu qua, há to miệng, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn muốn cắn xuống.
Nhìn thấy tình hình này, da đầu tôi tê dại, vội vàng duỗi hai tay ra, đồng dạng bóp lấy cổ ông ta, không để ông ta tới gần mình.
Tôi không nghĩ tới sức lực của cương thi sau khi thi biến lại lớn như vậy, tôi hoàn toàn không có cách nào ngăn cản ông ta tới gần.
Mắt thấy ông cụ đã sắp cắn trúng cổ tôi, trong lòng tôi bỗng phát lạnh, thầm nghĩ, lần này xong rồi. Chẳng lẽ thật sự phải bị ông cụ này hút máu, rồi tôi cũng biến thành cương thi sao?
Vào lúc tôi bất lực không tài nào ngăn được đối phương, muốn từ bỏ, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu chói tai.
Tiếp theo đó, chỉ thấy có một con hồ ly nhỏ thuần nâu đột nhiên xuất hiện, nó nhảy lên nằm bò sau lưng ông cụ, há to miệng cắn xuống.
Ông cụ cảm nhận được đau đớn, thét lên một tiếng, cái tay đang bóp lấy cổ tôi lập tức buông lỏng, không ngừng lắc lư thân thể, muốn quăng hồ ly nhỏ ra.
Nhưng lúc này hồ ly nhỏ đã cắn chặt lấy sau gáy ông cụ, bất kể ông ta quăng thế nào cũng không quăng ra được.
Nhìn thấy cảnh này, tôi nhất thời không biết nói cái gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đây không phải con hồ ly nhỏ tôi cứu được trên đường tới đây sao, sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ nó vẫn luôn đi theo tôi sao?
Nhưng bất kể là như nào, bây giờ vào thời khắc mấu chốt con hồ ly nhỏ này đã cứu tôi một mạng, tôi vẫn rất biết ơn nó.
Nhưng mà, bây giờ tôi phải nghĩ biện pháp đối phó với ông cụ cương thi này đã, cho dù sau đó ông ta không thể làm tôi bị thương nữa, nhưng sẽ đi làm người khác bị thương.
Tôi nhìn ra ngoài cửa một cái, thầm nghĩ, sao tên Hồ Hoài Tam này còn chưa về.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành lại làm thủ ấn, đánh về phía ông cụ.
Cùng lúc đó, hồ ly nhỏ cũng cắn đứt một miếng thịt trên người ông cụ.
Chỗ vết thương của ông ta lập tức chảy ra những dịch thể màu đen, không biết là máu của cương thi, hay là dịch thể có độc sau khi thi biến.
“Tôi về rồi.” Lúc này, Hồ Hoài Tam bưng một chậu gạo nếp đi vào.
Tôi vội vàng đi vòng qua, nắm gạo nếp trong chậu lên rải về phía ông cụ.
Gạo nếp đập vào người ông cụ phát ra tiếng “lốp bốp lốp bốp”, tia lửa bắn khắp nơi.
Mà nơi vừa rồi bị hồ ly nhỏ cắn ra vết thương bị gạo nếp dính vào còn bốc khói “lùng bùng”. Giống như thi thể bị đốt cháy.
Lúc này ông cụ vô cùng đau đớn, tiếng kêu càng to hơn, rồi ông ta xoay người chạy ra ngoài.
“Không thể để ông ta chạy mất được.” Tôi cầm một nắm gạo nếp lên muốn đuổi theo.
“Đừng đuổi nữa, để ông ta chạy đi, chúng ta không đối phó được đâu.” Hồ Hoài Tam kéo tôi lại, nói.
“Cậu nói gì thế? Sao có thể để ông ta chạy được, như vậy ông ta sẽ đi hại những người khác.” Tôi nói.
“Vậy cũng tốt hơn là hại chúng ta, hơn nữa cậu có biện pháp gì đối phó với ông ta à?” Hồ Hoài Tam nói.
****
Nghe thấy lời này của Hồ Hoài Tam, tôi lập tức sững người, cậu ta nói đúng, chúng tôi thật sự không có cách gì đối phó với ông cụ đã thi biến.
Nhưng cho dù chúng tôi không có biện pháp đối phó, vậy cũng không thể nhìn ông ta đi hại người khác được, có thể ngăn cản một chút thì một chút, có lẽ đạo sĩvừa rồi trở lại là sẽ có biện pháp đối phó.
Chẳng qua bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi, lúc này ông cụ đã nhảy qua tường vây.
Tôi thở dài một tiếng, vẫn ra ngoài kiểm tra một chút, ít nhất phải biết ông cụ đã đi đâu, đợi mấy người chú Mã và đạo sĩ trở lại cũng dễ nói cho bọn họ, để bọn họ nghĩ biện pháp đi đối phó.
Đáng tiếc khi tôi ra tới bên ngoài đã không thấy tung tích của ông cụ, không biết ông ta đã đi nơi nào rồi.
Bây giờ còn đang mưa, lại đã vào đêm khuya, tôi nghĩ chắc lúc này sẽ không có ai ra ngoài đâu, cũng có nghĩa hẳn sẽ không ai bị ông cụ làm bị thương được.
Đột nhiên tôi nghĩ tới hồ ly nhỏ vừa rồi đã xuất hiện cứu mình, thế là vội vàng xoay người đi vào trong nhà.
Khi tôi vào tới trong phòng, chỉ thấy đã không thấy hồ ly nhỏ đâu nữa.
“Con hồ ly nhỏ kia đâu? Sao lại không thấy nữa?” Tôi khó hiểu nói.
“Hồ ly nhỏ gì? Nơi này có hồ ly nhỏ gì đâu? Sẽ không phải cậu bị ông cụ dọa ngốc rồi chứ?” Hồ Hoài Tam ở bên cạnh nói.