“Pháp thuật vừa rồi của cậu đâu? Sử dụng nữa đi, tiêu diệt luôn ông già này đi.” Hồ Hoài Tam nói.
Nghe thấy lời này của cậu ta, tôi cười gượng, thầm nghĩ, tên nhóc nhà cậu nói nghe nhẹ nhàng thế, cậu tưởng rằng tôi là thiên sư à, chút bản lĩnh này của tôi không thể nào đối phó được ông cụ này.
Khi ông cụ muốn xông qua tấn công tôi một lần nữa, chỉ thấy Hồ Hoài Tam đột nhiên cầm một cây gậy từ phía sau ra đánh trên lưng ông cụ.
Nhìn thấy cảnh này tôi vô cùng kinh ngạc, vừa rồi cậu ta còn bị dọa tới toàn thân run rẩy, giờ lấy đâu ra dũng khí mà lại dám đi tấn công cương thi vậy.
Chẳng qua lúc này tôi cũng rất bội phục cậu ta, mặc kệ cậu ta lấy dũng khí từ đâu ra, ít nhất cậu ta đã dám ra tay, cũng là để giúp tôi lấy được cơ hội thở dốc.
Nhưng mà gậy này của cậu ta đánh xuống, không những không đánh ngã ông cụ, mà ngược lại đã chọc giận ông ta.
****
Khi ông cụ tấn công tôi một lần nữa, Hồ Hoài Tam đập cho ông ta một gậy từ sau lưng.
Đáng tiếc lại không hề làm ông cụ bị thương, mà ngược lại đã chọc giận ông ta.
Chỉ thấy ông cụ ngẩng đầu gào lên một tiếng, rồi đột nhiên xoay người, hai tay đâm thẳng về phía Hồ Hoài Tam.
“Cẩn thận, mau né ra.” Tôi vội vàng nhắc nhở cậu ta.
Đừng thấy tên này bình thường nhìn hơi vụng về, nhưng bây giờ vào thời khắc mấu chốt cũng phản ứng rất nhanh, cậu ta lập tức ngồi xuống lăn sang bên cạnh, nói chung cũng né được tấn công của ông cụ.
Tôi nhìn qua thấy lúc này ông ta đang đưa lưng về phía mình, chính là thời cơ tốt để ra tay.
Tôi cố nén đau đớn trên người, vội vàng đứng dậy làm một thủ ấn đánh ra một lần nữa.
Tôi nghĩ cho dù không tiêu diệt được ông ta, ít nhất cũng có thể đánh lui ông ta, làm ông ta tạm thời không thể làm chúng tôi bị thương. Có lẽ tấn công ông ta nhiều thêm mấy lần, ông ta sẽ biết được thực lực của chúng tôi, cuối cùng lựa chọn không tấn công chúng tôi nữa.
Tôi làm xong thủ ấn, niệm khẩu quyết, muốn đánh ông cụ một kích, nhưng kết quả lại làm tôi thất vọng, lần này thủ ấn tôi làm ra không có phản ứng gì.
“Chuyện gì đây? Sao lại thế này? Sao lại không linh nữa?” Tôi nghi hoặc nói.
“Thì ra pháp thuật của cậu lúc có lúc không, bây giờ nên làm thế nào đây?” Hồ Hoài Tam ở bên cạnh nói.
“Tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác có thể đối phó với cương thi thôi.” Tôi nói.
“Gạo nếp, nghe nói gạo nếp có thể đối phó với cương thi, chỉ cần có gạo nếp, chúng ta sẽ không cần sợ ông già này nữa.” Hồ Hoài Tam nói.
“Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra cách này chứ, không phải trên tivi đều nói vậy sao, mặc dù không biết trong thực tế có thật sự như thế không, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể thử một chút thôi.” Tôi nói.
“Chúng ta đi đâu kiếm gạo nếp đây?” Hồ Hoài Tam nhìn ông cụ một cái, nói.
Lúc này tôi cũng nhận ra được vấn đề, bây giờ ông cụ đang ở ngay trước mặt chúng tôi, vị trí ngay cửa ra vào của căn phòng này, chúng tôi không thể ra ngoài được.
Nghĩ một chốc, tôi quyết định dụ ông cụ đi, để Hồ Hoài Tam tới phòng bếp tìm gạo nếp.
“Thế này đi, tôi dẫn ông ta đi, cậu nhân cơ hội đó ra ngoài, tới phòng bếp tìm gạo nếp, sau đó lại qua đây cứu tôi.” Tôi nói.
“Cái này... cậu phải cẩn thận đấy.” Hồ Hoài Tam nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận, cậu phải đi sớm về sớm, đừng một mình ra ngoài rồi chạy luôn đấy.” Tôi nói.
“Yên tâm, sao tôi bỏ cậu mặc kệ được, đợi tôi trở về.” Hồ Hoài Tam nói.
Sau đó tôi lại làm mấy thủ ấn, đánh về phía ông cụ.
Quả nhiên, tôi tiếp tục tấn công làm ông cụ càng thêm nổi giận, lập tức bổ nhào về phía tôi.
Tôi vội vàng né sang bên cạnh, vừa né, vừa không ngừng tấn công ông cụ. Mà mục đính chính là dẫn ông ta đi về phía tôi, tạo cơ hội cho Hồ Hoài Tam rời khỏi nơi này tới phòng bếp tìm gạo nếp.
May mà bây giờ thuật pháp của tôi không mất linh nữa, nếu không tôi thật sự lo rằng ông cụ sẽ xông qua tấn công Hồ Hoài Tam.
Thấy ông cụ đã bị tôi dẫn tới bên này, Hồ Hoài Tam vội vàng chạy ra.
Nhưng lúc này tôi vẫn không dám thả lỏng, một khi buông lỏng, tôi lo mình sẽ bị ông cụ bắt lấy, đến lúc đó sợ rằng chưa đợi được Hồ Hoài Tam lấy gạo nếp mang về, tôi đã không giữ được cái mạng nhỏ này nữa rồi.
Mặc dù ông cụ này biến thành cương thi, nhưng dường như trí tuệ vẫn còn đó, thấy Hồ Hoài Tam chạy ra ngoài, ông ta càng tức giận, tấn công tôi càng ngày càng điên cuồng.
Sự tấn công của tôi với ông ta chỉ có thể đánh lui tạm thời, làm ông ta không thể nào tới gần làm tôi bị thương.
Chẳng qua bây giờ ông cụ lại nổi giận, dẫn tới sự thương tổn của tôi dành cho ông ta đã gần như về không, thuật pháp đánh trên người ông ta cũng chỉ có thể đánh ông ta lui lại một hai bước.