Những Câu Chuyện Quỷ Quái Phía Sau Cánh Cửa

Chương 86:

Chương Trước Chương Tiếp

Hai chúng tôi từ từ đi tới trước quan tài, thăm dò nhìn vào trong một cái, không phát hiện ra cái gì, chỉ có một tầng chất khí như sương mù.

“Nóc nhà bị sét đánh thủng một lỗ to thật.” Hồ Hoài Tam ở sau lưng tôi nói.

Nghe cậu ta nói vậy, tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở nóc nhà phía trên phần cạnh đuôi quan tài xuất hiện một cái lỗ rất to, nước mưa bên ngoài đang nhỏ giọt xuống dưới, làm mặt đất ướt sũng một khoảng lớn.

“Tia chớp này lợi hại thật, nếu đánh trúng lên người, sợ rằng mạng nhỏ sẽ khó giữ.” Hồ Hoài Tam nói.

Lúc này, hình như tôi nghe được âm thanh gì đó, giống như tiếng vật nặng đập trên mặt đất.

“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?” Tôi hỏi.

“Không có, cậu nghe thấy tiếng gì à?” Hồ Hoài Tam nghi hoặc hỏi.

Tôi lại nghe cẩn thận một lát, thật sự nghe được tiếng giống như có vật nặng va chạm trên mặt đất, hơn nữa còn từng tiếng từng tiếng.

Lúc này, âm thanh đó càng ngày càng rõ, giống như đã tới sau lưng chúng tôi.

Cũng ngay vào lúc này, tôi đã nghĩ ra đó là tiếng gì.

Tôi nhìn về phía Hồ Hoài Tam bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt cậu ta đã thay đổi, hẳn là cũng nghĩ ra đó là cái gì.

Chúng tôi đều sững sờ một chốc, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng cũng biết rằng tiếp tục đứng ở đây sẽ càng không an toàn.

Sau khi nhìn nhau một cái, chúng tôi đồng thời xoay người, muốn chạy ra ngoài.

Nhưng mà, ngay lúc chúng tôi quay người, chỉ thấy ông cụ đã thi biến đang đứng ở trước cửa phòng, đôi mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Hai tay ông ta giơ song song, móng tay của mười ngón đều dài chừng mười cm, ngoại hình này gần như không chút khác biệt gì với cương thi trên tivi.

“Lục Cân, bây giờ làm... làm thế nào? Tôi còn chưa muốn chết, càng không muốn... biến thành cương thi.” Hồ Hoài Tam giọng run run nói.

Lúc này tôi cũng không biết nên làm thế nào, trong lòng cũng rất sợ hãi.

Chẳng qua, tôi nghĩ tới một ít thuật pháp trước đó học được từ lão đạo sĩ, bèn nghĩ hôm nay phải liều mạng, cũng không biết thuật pháp này đối phó với hồn phách có hiệu quả, đối phó với cương thi này liệu có hiệu quả không.

“Lục Cân, bây giờ làm thế nào đây?” Hồ Hoài Tam lại hỏi.

“Còn có thể làm thế nào, những người khác đều ra ngoài tìm ông cụ này rồi, bây giờ cả nhà họ Mã chỉ còn lại hai người chúng ta, chỉ là không nghĩ tới ông cụ này lại quay về. Chúng ta liều với ông ta.”

Vừa nói, tôi cũng từ từ tới gần ông cụ đang thi biến. Trên tay đã thầm thực hiện thủ ấn, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Ngay vào lúc này, ông cụ đột nhiên tung người nhảy lên, xông về phía chúng tôi.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, hai tay lập tức đánh ra một thủ ấn.

Một luồng ánh sáng bay ra từ tay tôi, lập tức đánh ông cụ bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tôi vui vẻ, cứ tưởng rằng như này đã có thể đối phó được ông cụ.

Hồ Hoài Tam ở bên cạnh ngạc nhiên tới trợn to hai mắt nhìn tôi, dường như không tin rằng chuyện cậu ta nhìn thấy là sự thật.

“Lục Cân, cậu... cậu thật sự biết...”

Lời Hồ Hoài Tam còn chưa dứt, tôi đã trợn tròn mắt.

Chỉ thấy ông cụ kia đang đứng dậy từ mặt đất, dưới tình huống hai tay và hai chân đều không uốn cong một chút nào, ông ta cứ vậy đứng thẳng dậy.

Nhìn thấy cảnh này, tôi mới biết thủ ấn tôi đánh ra vừa rồi chỉ đánh lui ông cụ, hoàn toàn không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho ông ta.

Đột nhiên, ông cụ lại bay nhào về phía tôi, hai tay nhắm thẳng vào mặt tôi.

Tôi hoàn toàn không kịp suy nghĩ được gì khác, vội vàng đẩy Hồ Hoài Tam bên cạnh ra, sau đó lăn mình một cái, tóm lại là cũng né tránh được.

Tôi hít sâu mấy hơi, để trái tim đang đập điên cuồng của mình bình ổn lại.

Tôi rất vui vì vừa rồi mình phản ứng kịp, nếu không sợ rằng gương mặt anh tuấn này của tôi sẽ bị chọc ra mấy lỗ thủng, rồi ngay cả mạng nhỏ cũng không bảo vệ được.

Nhưng tôi còn chưa thở được mấy hơi, chỉ thấy ông cụ lại nhào về phía tôi.

Tốc độ của ông cụ quá nhanh, tôi còn chưa kịp né tránh, ông ta đã tới trước mặt tôi.

Vốn tưởng rằng ngón tay của ông ta sẽ đâm thủng gương mặt anh tuấn này của tôi, kết quả ông ta lại bóp lấy cổ tôi, xách tôi lên, dùng sức quăng ra ngoài.

Đầu óc tôi hỗn loạn, chỉ cảm thấy thân thể mình bị ném ra ngoài như một tảng đá.

Tiếp theo đó, tôi chỉ cảm thấy sau lưng truyền tới một cơn đau kịch liệt, sau đó thì bị ngã trên đất, trên người lại truyền tới một cơn đau kinh khủng.

Tôi cố nhịn đau há miệng, hít sâu một hơi, nói với bản thân nhất định phải kiên trì, tuyệt đối không thể bị con cương thi này đánh bại.

“Lục Cân, cậu thế nào rồi? Không sao chứ?” Giọng Hồ Hoài Tam truyền tới.

Tôi cười gượng một tiếng, nói: “Việc này cần hỏi à? Cậu thử bị quăng đi như vậy xem.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)