Tôi hít sâu một hơi, để bản thân mình bình tĩnh lại một chút.
Lúc này, chú Mã và hai cậu con trai của chú ấy dẫn theo mấy người cũng đuổi tới, bọn họ nhìn vào trong phòng một cái, sau đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Tôi biết hẳn bọn họ đã biết chuyện ông cụ thi biến, chỉ là không biết ông cụ đã nhảy ra khỏi tường vây.
“Chú Mã, ông cụ đã nhảy ra khỏi tường vây rồi, đạo sĩ vừa rồi đã đuổi theo.” Tôi nói.
Nghe thấy lời này của tôi, chú Mã lập tức dẫn người mở cửa sân ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nếu nói vừa rồi tôi sợ hãi, đó là bởi vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cương thi thi biến, nhưng bây giờ nghĩ lại cảm thấy nó cũng không đáng sợ như vậy, nên tôi muốn đuổi theo xem thử.
“Chúng ta đi xem thử đi.” Tôi nói với Hồ Hoài Tam.
“Đi… Đi xem ông cụ bị thi biến kia á? Không đi, tôi không dám.” Hồ Hoài Tam lắc đầu như trống bỏi.
Nói thật thì, thật ra tôi cũng sợ, nhưng nghĩ tới chút bản lĩnh trước đó tôi đi theo vị đạo sĩ gặp được ở công trường học được, lá gan tôi lại to hơn một chút.
Tôi chỉ từng nhìn thấy những cương thi thi biến này trong tivi, chưa từng nhìn thấy ngoài đời thật. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội này, tôi chỉ muốn đi xem cho thật kỹ.
Nếu Hồ Hoài Tam đã không dám đi, vậy tôi sẽ tự mình đi qua xem thử, dù sao còn có mấy người chú Mã, cũng không cần quá sợ.
Nghĩ tới đây, tôi tìm một cái ô, rồi chạy ra bên ngoài.
“Này, cậu định đi thật à?” Sau lưng truyền tới giọng của Hồ Hoài Tam.
Tôi dừng chân lại, quay người nhìn về phía Hồ Hoài Tam: “Cậu có đi không? Không đi thì tôi đi đây.”
Hồ Hoài Tam nhìn xung quanh một cái, dường như nghĩ tới cái gì đó, rồi vội vàng vén quần áo lên chạy qua.
“Tôi vẫn nên đi cùng cậu đi, chứ lỡ đâu cậu đi rồi, ông cụ lại quay về thì làm sao.” Hồ Hoài Tam chạy qua nép dưới tán ô của tôi.
Sau đó hai chúng tôi che ô, tìm kiếm khắp nơi trên đường lớn, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được mấy người chú Mã.
Một chốc sau, chúng tôi chỉ đành quay về nhà họ Mã.
“Không nghĩ tới trên đời này thật sự có thi biến, đáng sợ quá.” Hồ Hoài Tam hơi run rẩy nói.
Tôi không nói gì, vừa rồi không nhận ra, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước khi ông cụ nhập quan rõ ràng chúng tôi đã sử dụng bùa chú trấn áp, sao vẫn còn xảy ra thi biến? Tôi cứ cảm thấy chuyện này có gì đó khác thường.
Sau đó, tôi định đi tới phòng đặt thi thể của ông cụ xem thử, có lẽ sẽ tìm được một ít manh mối.
Nghĩ tới đây, tôi nhìn về phía Hồ Hoài Tam bên cạnh, nói: “Cậu có dám theo tôi đi một chuyến không?”
“Đi đâu? Chắc cậu không còn muốn đi tìm thi thể của ông cụ nữa đâu nhỉ?” Hồ Hoài Tam sắc mặt trắng bệch nhìn tôi, xem ra đã rất sợ hãi.
“Không phải, tôi muốn tới phòng đặt ông cụ xem thử, cậu quên trước lúc nhập quan chúng ta đã sử dụng bùa chú trấn áp rồi à, sao còn xảy ra thi biến được?” Tôi nói.
“Cái này có liên quan tới chúng ta chứ? Chúng ta vừa không phải đạo sĩ, vừa không biết xử lý như thế nào, cũng chẳng hiểu những chuyện thế này, cậu có thể nhìn ra được gì?” Hồ Hoài Tam nói.
“Cậu không đi thì thôi.” Tôi bỏ lại một câu này, rồi cũng không để ý tới cậu ta nữa, xoay người đi về phía căn phòng đặt ông cụ.
****
Tôi mới đi được mấy bước, Hồ Hoài Tam đã đuổi theo: “Đợi tôi với.”
“Cậu không sợ nữa à?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên là sợ, nhưng để một mình tôi ở đấy càng sợ hơn, bây giờ tất cả mọi người đều ra ngoài tìm ông cụ rồi, tôi không dám ở một mình.” Hồ Hoài Tam nói.
Sau đó, chúng tôi đi tới căn phòng đặt ông cụ, chỉ thấy nắp quan tài đã bị tung ra nằm trên mặt đất, mà trong quan tài còn bốc ra một ít khí thể.
Tôi không biết chất khí này là gì, là thi khí sao? Hay là khói bốc ra do bị sét đánh trúng? Hoặc là bởi vì thi biến xảy ra nên xuất hiện khí độc.
“Bầu không khí này đáng sợ quá, cậu nói xem bây giờ trong quan tài còn bốc khói, liệu có thêm một con cương thi nào nhảy ra từ bên trong không.” Hồ Hoài Tam ở bên cạnh nói.
Nghe thấy lời này, tôi thật sự muốn tát cậu ta một cái.
Thật ra trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi sợ hãi, cũng lo sẽ đột nhiên xuất hiện vài thứ đáng sợ khác, nhưng thằng nhóc này đã nói như vậy.
Tôi nhíu mày, nói: “Cậu muốn biết không? Đi qua xem thử đi.”
“Tôi? Tôi không dám.” Hồ Hoài Tam nấp ở sau lưng tôi, thò đầu ra từ bên bả vai tôi.
Tôi nhìn ra được tên này đang thật sự sợ hãi nên cũng không muốn hù dọa cậu ta nữa.
Tôi hít sâu một hơi, tiếp thêm dũng khí cho mình, hai tay cũng đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thủ ấn, một khi thật sự xuất hiện thêm thứ tà ma gì nữa, tôi sẽ lập tức đánh ra thuật pháp mà lão đạo sĩ đã dạy tôi.