“Không dám, không biết đạo sĩ đang muốn đi nơi nào?” Chú Mã hỏi.
“Bần đạo là đạo nhân vân du tứ phương, bốn biển là nhà.” Đạo sĩ nói.
“Thì ra là vậy, đạo sĩ, mời ngồi bên này.” Sau đó chú Mã mời đạo sĩ vào trong phòng bên cạnh, sau đó bảo người pha trà cho ông ấy.
Tôi rất tò mò về đạo sĩ này, nghĩ tới đạo sĩ lúc trước, tôi đang nghĩ không biết đạo sĩ này có bản lĩnh gì không.
Nghĩ tới đây, tôi ngồi xuống bên cạnh đạo sĩ, bắt đầu nói chuyện với ông ấy.
Sau khi chúng tôi nói chuyện, tôi biết được vị đạo sĩ này đi theo Quan chủ Thanh Dương Quan tu hành, sau khi Quan chủ qua đời, ông ấy vẫn luôn ngao du bên ngoài.
“Đạo sĩ, nghe nói đạo sĩ các ông đều biết một ít thuật pháp huyền môn, có thể lộ ra chút bản lĩnh cho tôi xem thử không.” Hồ Hoài Tam bên cạnh nói.
****
Nghe thấy lời này, đạo sĩnhìn Hồ Hoài Tam một cái, nói: “Chàng trai này, vô cùng xin lỗi.”
Nghe thấy vậy, Hồ Hoài Tam thất vọng hừ lạnh một tiếng.
Ngay vào lúc này, trên không trung lại vang lên một tiếng sấm, một tia chớp đánh trên vùng trời căn phòng đặt quan quách của ông cụ.
Nhìn thấy tình huống này, vị đạo sĩ đứng dậy nhìn một cái, sau đó nhíu chặt mày, dường như là cảm nhận được chuyện gì đó không ổn.
“Đạo sĩ, ông làm sao vậy? Sao mà thở dài?” Tôi hỏi.
“Hôm nay thời tiết hơi khác thường, chàng trai trẻ, cậu là chủ nhân của ngôi nhà này à?” Đạo sĩ đột nhiên hỏi tôi.
“Tôi không phải, tôi tới giao quan tài.” Tôi nói.
Nghe thấy lời này, đạo sĩ nói một câu làm chúng tôi không hiểu.
“Chẳng trách...”
Nghe thấy lời này, tôi vô cùng nghi hoặc, lời này của ông ấy có ý gì? Chẳng trách? Chẳng trách cái gì? Chẳng lẽ ông ấy nhìn được gì từ người tôi sao?
“Đạo sĩ, lời này của ông có ý gì?” Tôi hỏi.
“Không có gì.” Đạo sĩ nói một câu, sau đó hơi khép mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Ông ấy càng như vậy, trong lòng tôi càng nghi hoặc, càng muốn biết lời vừa rồi của ông ấy có ý gì. Nhưng bất kể tôi có hỏi thế nào, vị đạo sĩ này cũng chỉ nhắm mắt như đang ngồi thiền, không để ý tới chúng tôi nữa.
Không còn cách nào khác, tôi và Hồ Hoài Tam chỉ đành đứng dậy tới bên cửa, nhìn mưa to bên ngoài, dường như mưa không có ý định dừng lại.
Tôi đang nghĩ, nếu ngày mai còn chưa ngừng mưa thì chúng tôi nên làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự phải đội mưa to như vậy, lái chiếc xe ba gác cũ kỹ kia về nhà sao?
Ngay vào lúc này, trên trời lại vang lên một tiếng sấm, sét đánh thẳng lên nóc nhà nơi đặt quan tài của ông cụ.
Miếng ngói vỡ bị tia sét đánh rơi xuống lạch cạch, thu hút sự chú ý của người túc trực bên linh cữu.
Chẳng qua hình như người túc trực bên linh cứu cũng bị cảnh tượng đột ngột này dọa cho giật mình, vội vàng đi tới trước cửa phòng kiểm tra.
Đột nhiên, người túc trực bên linh cữu sững sờ đứng đó, rất lâu sau cũng không hề động đậy.
Khi tôi muốn dời ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy người canh linh cữu hét to một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Nhìn thấy tình huống này, tôi cũng sững sờ, thầm nghĩ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này, chỉ thấy một ông cụ mặc áo liệm đang nhảy từng bước từng bước ra khỏi phòng.
Nhìn thấy cảnh này, tôi lập tức trợn tròn hai mắt, đây không phải là ông cụ vừa rồi được đưa vào quan tài sao, ông ta thế này là... xác chết vùng dậy rồi!
Nhận ra được điểm này, trái tim tôi như muốn vọt ra ngoài cổ họng.
“Lục Cân, thế này là xác chết vùng dậy à? Cái này…” Hồ Hoài Tam bên cạnh tôi cũng sợ tới trợn to hai mắt nhìn bên này, thân thể còn hơi run rẩy.
“Sao tôi… biết được, tôi chưa từng nhìn thấy, chắc là vậy đó.” Tôi ngập ngừng nói.
Lúc này, trong lòng tôi cũng cực kỳ sợ hãi, nhất thời không biết nên làm thế nào.
“Thi biến?” Sau lưng tôi truyền tới giọng nói của vị đạo sĩ.
Sau đó, tôi nhìn thấy vị đạo sĩ này chạy qua từ cạnh tôi, rồi tung người nhảy lên, chạy thẳng tới chỗ ông cụ.
Đạo sĩ xoay người trên không trung một cái, trong tay đánh một lá bùa về phía đầu ông cụ.
Chỉ thấy lá bùa lập tức dán trên trán ông cụ, làm ông cụ đang thi biến đột nhiên dừng động tác lại.
Nhìn thấy tình huống này, tôi thở phào một hơi, thầm nghĩ, ông ấy thế này đúng là có chút bản lĩnh, chỉ một lá bùa đã khống chế được ông cụ đang thi biến, chắc còn mạnh hơn lão đạo sĩ tôi gặp được ở công trường nhiều.
Nhưng tôi còn chưa thở phào được bao lâu, chỉ thấy lá bùa dán trên trán ông cụ đột nhiên bốc cháy, rồi rất nhanh đã hóa thành tro bụi.
Mà ông cụ cũng bắt đầu hoạt động, ông ta nhảy lên một cái cao hơn ba mét, lại nhảy thêm một cái đã nhảy ra khỏi tường vây.
Nhìn thấy tình huống này, đạo sĩ cũng nhảy lên đuổi theo.
Cứ vậy, một cương thi thi biến, một đạo sĩ tay cầm phất trần, một trước một sau biến mất trong cơn mưa to bên ngoài bức tường.