Những Câu Chuyện Quỷ Quái Phía Sau Cánh Cửa

Chương 83:

Chương Trước Chương Tiếp

Mặc dù những điều này đều chỉ là lời được lưu truyền xuống, nhưng để phòng ngừa chuyện bất trắc, người dân thế hệ này trong thôn chúng tôi vẫn luôn tin tưởng chúng.

“Chú Mã, không còn thời gian nữa.” Tôi nói.

Tôi vừa nói xong lời này, chỉ thấy trên trời lại có một tia chớp đánh xuống, đánh thủng cả nóc nhà, đánh lên mặt đất bên cạnh thi thể của ông cụ.

Nhìn thấy tình huống này, mọi người càng không bình tĩnh được nữa, lo lắng sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Đặc biệt là một khi tia chớp đánh trúng thi thể của ông cụ, như vậy sẽ lập tức thi biến.

Nhìn thấy tình huống này, dường như chú Mã đã đưa ra một quyết định rất lớn, chú ấy nói: “Vậy dùng bùa chú đi, đưa vào nhập quan.”

Nói xong lời này, chú Mã quỳ ở trước linh cữu của ông cụ bắt đầu khóc lóc, còn không ngừng tự trách nói mấy lời kiểu con trai bất hiếu.

Rất nhanh, mọi người bắt đầu nâng quan tài vào phòng theo phương hướng tôi nhắc nhở, đặt ở bên cạnh thi thể ông cụ.

Dưới sự hợp lực của mọi người, cuối cùng thi thể của ông cụ được đặt vào quan tài. Tiếp theo chính là người nhà lần lượt đi qua, nhìn mặt ông cụ lần cuối.

Sau đó một khi đóng nắp quan tài lại, muốn nhìn một lần nữa đã là điều không có khả năng.

Sau khi làm xong tất cả, tôi thầm nghĩ ở lại đây cũng chẳng có chuyện gì, vì vậy định cùng Hồ Hoài Tam trở về.

“Chú Mã, nếu đã không còn chuyện gì nữa, chúng cháu trở về đây, nhân lúc bây giờ trời còn chưa mưa to.” Tôi nói.

“Thế này sao được, dù thế nào cũng phải ăn bữa cơm rồi hãy đi chứ.” Chú Mã nói.

“Không cần ạ, chúng cháu trở về còn có chuyện.” Tôi nói.

Trong lòng tôi còn nghĩ tới chuyện của hai mẹ con chị gái kia, đặc biệt là muốn xem thử ông nội sẽ dùng biện pháp gì để giúp bé gái thoát khỏi thứ kia.

Thấy chúng tôi gấp gáp trở về, chú Mã cũng không giữ lại nữa, bảo tôi cảm ơn ông nội thay chú ấy, nói là ngày khác nhất định sẽ tới nhà thăm hỏi.

Tôi và Hồ Hoài Tam ra khỏi nhà họ Mã, vừa định lên xe rời đi, chỉ thấy trên trời lại vang lên một tiếng sấm, dọa cho tôi hết hồn.

Sau đó, mưa to như trút nước.

“Bà nó chứ, cơn mưa này thật sự chẳng đúng lúc.” Hồ Hoài Tam mắng một câu.

Vừa nhìn thấy tình hình này, chú Mã lại giữ chúng tôi lại, hy vọng chúng tôi đợi mưa dừng rồi hãy đi.

Tôi nhìn mưa như chút nước bên ngoài, nghĩ tới con đường trở về cũng không dễ đi, cộng thêm xe ba gác đã rất cũ rồi, lỡ đâu trên đường xảy ra tình huống gì thì làm sao, nên cũng chỉ đành tạm thời ở lại.

Nhưng dường như ông trời cực kỳ muốn đối nghịch với tôi, mưa to không ngừng, cho đến khi chúng tôi ăn xong cơm trưa rồi trời vẫn còn mưa.

Hơn nữa, cơn mưa to này còn có xu thế càng ngày càng to, chẳng lẽ hôm nay chúng tôi không thể đi được sao?

Tôi đang nghĩ liệu có nên mạo hiểm mưa to trở về không, lỡ đâu cơn mưa này tới tận tối vẫn không ngừng, chúng tôi về đường đêm sẽ càng không an toàn hơn.

Chẳng qua tôi nghĩ một lát liền bỏ qua, có lẽ lát nữa cơn mưa sẽ ngừng lại.

Mãi cho đến khi trời tối, cơn mưa vẫn không ngừng, điều này làm trong lòng tôi hơi sốt ruột, chẳng lẽ hôm nay thật sự không thể về được sao?

Ngay vào lúc này, chú Mã đi qua nói: “Lục Cân, hôm nay trận mưa này không ngừng được đâu, hơn nữa trời cũng tối rồi, chú thấy các cháu cứ ở đây một đêm đi, ngày mai hãy trở về.”

Vốn tôi còn muốn đội mưa trở về, nhưng nghĩ một lát, vẫn thôi đi, dứt ngoát ở lại đây một đêm vậy. Tôi không muốn trời tối đội mưa, lái con xe ba bánh cũ nát về đâu, lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện thì làm thế nào.

Tôi không còn cách nào khác, thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Chú Mã, vậy chúng cháu quấy rầy chú rồi.”

“Không quấy rầy, chú lập tức bảo người đi chuẩn bị phòng cho các cháu.” Vừa nói, chú Mã cũng sắp xếp người đi chuẩn bị phòng cho chúng tôi.

Sắc trời càng ngày càng đen, chớp mắt đã tới hơn tám giờ tối.

Sau khi ăn tối xong, khi tôi và Hồ Hoài Tam đang định trở về phòng, chỉ nghe thấy cửa lớn bên ngoài bị gõ “Cộc cộc” mấy tiếng, hình như có người đang gõ cửa, hơn nữa còn vô cùng gấp gáp.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, mọi người đều sững sờ.

Chú Mã ra hiệu cho Mã Phong đi mở cửa, xem xem là ai tới.

Rất nhanh đã thấy Mã Phong quay lại trong phòng, sau lưng còn có một người đàn ông trung niên mặc đồ đạo sĩ đi theo.

Người này dáng người gầy gò, trên người mặc một bộ đạo bào rất cũ, đầu búi tóc, trong tay cầm một cây phất trần, nhìn qua cũng có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Nhìn thấy đạo sĩ này, làm tôi nghĩ tới ông đạo sĩ tôi gặp được ở công trường khi trước.

“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Vô Vi đạo nhân gặp qua các vị, vì đột nhiên gặp mưa to, bần đạo tới đây xin tạm lánh một lát, nếu có quấy rầy, mong các vị hãy thứ lỗi.” Đạo sĩhành lễ kiểu đạo gia, nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)