Tôi duỗi tay qua, hai tay nắm lấy cái kẹp, từ từ giúp hồ ly nhỏ tháo kẹp ra.
Dường như hồ ly nhỏ biết chúng tôi đang muốn cứu nó nên vẫn luôn rất an tĩnh, cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Ngoan thật, chúng tao lấy kẹp ra giúp mày, mày sẽ được tự do.” Tôi nói.
“Cậu học được tiếng hồ ly lúc nào thế? Hình như nhóc này nghe hiểu lời của cậu.” Hồ Hoài Tam ở bên cạnh nói một câu.
Tôi chỉ trừng cậu ta một cái, rồi không để ý tới cậu ta nữa.
Sau khi lấy kẹp giúp hồ ly nhỏ xong, tôi lấy khăn giấy thường mang theo bên người ra băng bó đơn giản lại cho nó.
“Được rồi, mày có thể đi rồi.” Tôi nói với hồ ly nhỏ.
****
Tôi giúp hồ ly nhỏ băng bó đơn giản một chút, không nghĩ tới khi hồ ly nhỏ này rời đi, nó còn cố ý xoay người lại, dùng lưỡi liếm lên mu bàn tay tôi, dường như đang bày tỏ sự thân thiện với tôi, sau đó mới xoay người chạy đi.
Chẳng qua, hồ ly nhỏ chưa chạy được bao xa, nó lại quay đầu nhìn tôi một cái, rồi bấy giờ mới biến mất trong bụi cỏ phía xa xa.
“Đều nói vạn vật có linh, xem ra điều này là thật, nhất định hồ ly nhỏ này đã nhớ kỹ cậu, cậu nói xem ngàn năm sau liệu nó có tu luyện thành hình người rồi trở về tìm cậu báo ân không?” Hồ Hoài Tam ở bên cạnh cười ha ha nói.
“Có phải cậu xem tivi nhiều quá không? Chúng ta phải đi rồi.” Tôi đứng dậy nhìn về phía xa xa, đã nghe thấy tiếng xe cộ từ xa.
Tôi không nghĩ tới trong lúc vô tình mình giải cứu một con hồ ly nhỏ, vậy mà sau này khi tôi gặp phải khó khăn, nó đã giúp tôi một chuyện lớn, giúp tôi tránh được một kiếp.
Một chốc sau, chiếc máy kéo ông chủ ở thôn Mã sắp xếp đã chạy tới.
“Xe làm sao vậy?” Một thanh niên đi xuống từ máy kéo, hỏi.
“Không khởi động được máy.” Tôi nói.
“Có phải hết xăng rồi không?”
“Còn rất nhiều, chắc không phải vấn đề của xăng đâu.” Tôi nói.
Đối phương nhìn quan tài một cái, hơi nhíu mày, nói: “Quan tài nặng thế này, mấy người chúng ta nâng được không? Làm thế nào để chuyển lên xe kéo của tôi được?”
“Cái này… Tôi còn tưởng rằng anh sẽ mang thêm mấy người tới chứ.” Lần này tôi cũng hơi khó xử, quan tài nặng thế này, chỉ ba chúng tôi sao có thể nâng qua được.
“Không thì như vậy đi, cậu thử khởi động lại, xem xem có thể nổ máy không.” Đối phương nói.
Tôi bất lực lắc đầu, chỉ đành lại thử một lần.
Sau khi lên xe, điều làm tôi không nghĩ tới là lần này tôi lại nổ được máy một cách rất dễ dàng.
“Đúng là kỳ lạ, sao lần này đơn giản vậy đã khởi động được máy rồi.” Tôi nghi hoặc nói.
Tôi quay người nhìn về phía chàng trai, lúng túng nở nụ cười với anh ta.
“Có phải thằng nhóc cậu cố ý thêm chuyện cho chúng tôi không?” Hiển nhiên đối phương đã hơi không vui lắm.
“Không phải, sao tôi lại cố ý thêm chuyện cho các anh được chứ, hơn nữa nhà các anh có việc tang, tôi cố ý thêm chuyện cho các anh cũng chẳng tốt gì cho tôi mà.” Tôi giải thích.
“Vậy được rồi, mau đi đi, trời sắp mưa rồi.” Vừa nói, đối phương cũng lên xe lái máy kéo quay về.
Tôi và Hồ Hoài Tam cũng theo ngay sau họ, tiếp tục đi về phía thôn Mã.
Chưa đi được bao xa, từ gương chiếu hậu tôi vô tình nhìn thấy nơi vừa rồi dừng chân có một con hồ ly nhỏ đang ngồi trên mặt đất nhìn về phía chúng tôi, chính là con hồ ly vừa rồi được tôi cứu kia.
Tôi đột nhiên có một suy đoán, vừa rồi xe ba bánh đột nhiên khởi động được, liệu có phải do con hồ ly nhỏ này đang âm thầm giúp đỡ không?
Nhưng nghĩ lại, tôi cười khổ một tiếng, thầm nghĩ có phải mình đã xem tivi quá nhiều rồi không.
“Cậu cười ngây ngô gì thế?” Hồ Hoài Tam nhìn thấy tôi cười ngây ngô, nghi hoặc nói.
“Không có gì.” Tôi thuận miệng nói: “Chỉ là nghĩ tới con hồ ly nhỏ vừa rồi rất đáng yêu thôi.”
“Thật sự không có gì à? Tôi cảm thấy cậu mới vào thành phố làm thuê mấy ngày thôi mà dường như toàn thân đều thay đổi rồi.” Hồ Hoài Tam đánh giá trên dưới tôi một lượt, nói.
“Thay đổi? Có à? Tôi không cảm thấy mình thay đổi gì cả.” Tôi cười ha ha, nói.
“Không có sao?”
“Có sao?”
Chúng tôi cứ cười nói như vậy, rất nhanh đã tới được nhà ông cụ Mã Kim Đức ở thôn Mã.
Nói ra thì ông nội tôi và ông cụ nhà họ Mã này cũng có chút tình cảm qua lại, nghe ông nội nói khi còn nhỏ bọn họ là bạn học, cùng nhau tới trường đọc sách, quan hệ cũng không tệ.
Con trai ông cụ Mã cũng đã hơn năm mươi tuổi, kinh doanh một quán rượu trên trấn, mặc dù không lớn bằng quán rượu trong thành phố, nhưng làm trong trấn nhỏ nông thôn này thì vẫn ổn, tám thôn mười dặm có chuyện gì đều sẽ tới quán rượu của chú ta đặt mấy bàn.
Chúng tôi dâng hương hành lễ cho ông cụ Mã xong, sau đó nhận lấy quà cảm ơn của các con cháu.
Con trai ông cụ sắp xếp mấy người giúp chúng tôi nâng quan tài xuống, đặt ở trong nhà chính.
Thời gian đã sắp tới, mọi người chuẩn bị cho ông cụ nhập quan.
Việc nâng quan này cũng có những quy củ nhất định, theo phong tục địa phương, căn cứ vào độ tuổi khác nhau của người chết, còn có giới tính khác nhau, phương hướng nâng quan cũng khác nhau.