Nhưng khi chúng tôi băng qua một đoạn đường núi, chiếc xe ba gác cũ chúng tôi đang lái đột nhiên tắt máy.
Không còn cách nào khác, tôi và Hồ Hoài Tam xuống xe bắt đầu khởi động máy, nhưng bất kể chúng tôi làm thế nào, xe ba gác vẫn không thể nổ lên, điều này làm chúng tôi đều rất sốt ruột.
Mắt thấy đã sắp tới buổi trưa, nếu không đến kịp giờ sẽ chậm trễ chuyện của người ta.
Trong lòng những người ở nông thôn đều có chút mê tín, tin vào ngày giờ, một khi chậm trễ, bất kể là chuyện hỉ hay là chuyện tang đều sẽ không tốt, nhất định bên gia chủ sẽ trách tội.
Tôi càng gấp gáp, chiếc xe ba gác cũ nát này càng không khởi động lên được.
“Thế này là ban ngày gặp quỷ à. Sao đột nhiên tắt máy không khởi động lên được vậy?” Tôi nghi hoặc nói.
“Có phải là hết xăng không?” Hồ Hoài Tam nói.
“Không đâu, không phải lúc đi chúng ta đã kiểm tra bình xăng rồi à, đầy mà.” Tôi nói.
Lăn qua lăn lại một lúc lâu, cuối cùng chúng tôi vẫn không khởi động được xe, việc này làm tôi càng thêm sốt ruột.
“Tôi thấy hay là gọi điện gọi một chiếc xe tới đi, giờ sắp tới buổi trưa rồi, nếu trước buổi trưa không thể đưa người chết nhập quan, vậy sẽ không may đâu.” Hồ Hoài Tam nói.
“Xem ra chỉ có thể làm như vậy.” Tôi không còn cách nào khác, thở dài một tiếng.
Sau đó tôi gọi điện thoại cho ông chủ ở thôn Mã, nói tình huống hiện tại ra.
Đối phương đồng ý sẽ lập tức sắp xếp một chiếc xe qua, bảo bọn tôi đợi ở tại chỗ.
“Hôm nay đúng là ra cửa không thuận lợi, cái chiếc xe nát này.” Tôi tức giận đá chiếc xe ba gác một cái.
“Chiếc xe này vốn đã cũ rồi, tôi thấy cậu nên đổi một chiếc mới đi.” Hồ Hoài Tam nói.
“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng cậu biêt mà, đổi một chiếc xe mới cần bao nhiêu là tiền, tôi và ông nội chỉ dựa vào đóng quan tài, một năm thu nhập cũng không bao nhiêu.” Tôi nói.
Lời này vừa dứt, tôi đột nhiên nhớ tới trước đó không phải Hà Hoa đã đưa tôi 60 vạn tiền thù lao rồi sao, đó không phải là một khoản tiền nhỏ, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ.
Nghĩ tới đây, tôi nói: “Nhưng mà cậu nói cũng đúng, nên đổi một chiếc xe khác rồi, trở về tôi sẽ thương lượng với ông nội.”
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cậu thật sự muốn đổi một chiếc xe mới à? Sợ là ông nội sẽ không đồng ý đâu, trước đây ông vẫn luôn nói phải tích tiền cho cậu cưới vợ.” Hồ Hoài Tam nói.
“Không sao cả, tôi có, tôi có 60 vạn.” Tôi nói.
“60 vạn? Lại bắt đầu khoác lác rồi.” Hồ Hoài Tam khinh bỉ nói.
Vốn tôi tưởng cậu ta sẽ rất kinh ngạc, kết quả lại không có phản ứng gì quá lớn, còn rất khinh bỉ tôi, rõ ràng là không tin tưởng.
Nếu đã như vậy tôi cũng lười giải thích gì nữa, thầm nghĩ cậu ta thích tin thì tin.
Ngay vào lúc này, bầu trời đột nhiên tối xuống, tiếp theo đó mây đen giăng đầy, mắt thấy trời đã sắp mưa, mà dường như còn sẽ mưa không nhỏ.
“Nguy rồi, thế là này trời sắp mưa, chúng ta làm thế nào đây? Chiếc quan tài này không thể dầm mưa được.” Tôi hơi lo lắng nói.
“Không phải trước giờ đều có bạt che để trên xe sao, mau lấy ra phủ lên.” Hồ Hoài Tam nói.
Tôi gõ đầu mình một cái, tôi làm sao thế này, sao cảm thấy mình trở nên càng ngày càng đãng trí vậy.
Tiếp theo đó, chúng tôi lập tức lấy bạt che ra, phủ lên chiếc quan tài trên xe, sau đó chúng tôi cũng leo lên toa xe của xe ba bánh tránh mưa.
Ngay lúc chúng tôi vừa ngồi vào toa xe, chỉ thấy từ bầu trời truyền tới một tiếng sấm nổ, rồi một tia chớp đánh xuống từ trên không, đánh thẳng vào bụi cỏ.
Cảnh tượng như vậy dọa chúng tôi hết hồn, nếu tia sét này đánh trúng người chúng tôi, vậy chúng tôi sẽ lập tức tiêu đời, đến lúc đó không cần đi giao chiếc quan tài này nữa, mà chúng tôi sẽ dùng nó luôn.
Vào lúc chúng tôi đang vui mừng vì tia chớp vừa rồi không đánh lên người mình, thì chỉ nghe thấy từ trong bụi cỏ truyền tới một tiếng kêu rên, hình như là có động vật nhỏ bị thường.
Nghe thấy âm thanh này, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ trong ruộng lúa có động vật nhỏ bị thương sao? Có phải là bị tia sét vừa rồi đánh trúng không?
“Có phải trong bụi cỏ có tiếng kêu của động vật không?” Tôi nhìn về phía Hồ Hoài Tam, hỏi.
“Hình như là có, tôi cũng nghe thấy, nghe tiếng đó hình như là bị thương rồi.” Hồ Hoài Tam nói.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, đều muốn xuống xe đi xem thử.
Sau đó chúng tôi xuống xe đi tới chỗ bụi cỏ, vén bụi cỏ ra, chỉ thấy có một con hồ ly nhỏ màu nâu đang nằm bò trên đất, chân sau dính một cái kẹp, đã bị kẹp cho chảy máu.
Nhìn thấy chúng tôi, dường như hồ ly nhỏ hơi sợ hãi, muốn xoay người chạy trốn. Chẳng qua có lẽ do vết thương trên chân làm nó cảm thấy đau đớn, nó không thể đi được, thế là dừng lại quay đầu cảnh giác nhìn chúng tôi.
“Mày đừng sợ, chúng tao sẽ không làm mày bị thương đâu.” Tôi nói với hồ ly nhỏ.
Nghe thấy lời này của tôi, quả nhiên hồ ly nhỏ không động đậy nữa, yên lặng nằm bò ở bên đó, ánh mắt cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều.