Những Câu Chuyện Quỷ Quái Phía Sau Cánh Cửa

Chương 79:

Chương Trước Chương Tiếp

“Ông nội, ông giúp bé gái trị liệu thế nào vậy?” Tôi hỏi.

“Cái này liên quan gì tới con không? Bây giờ con đi tìm Hoài Tam, các con giao quan tài tới nhà ông cụ Mã Kim Đức ở thôn Mã đi, ông lão qua đời rồi.” Ông nội nói.

“Con đi?” Tôi sững sờ, nói với vẻ hơi không tình nguyện.

“Bình thường khi con ở nhà không phải đều do con đi à, bây giờ con về rồi, đương nhiên là con đi, chẳng lẽ con còn muốn một ông già như ông đi giao à?” Ông nội tức giận nói.

“Vâng ạ.” Tôi không còn cách nào, chỉ đành thở dài quay người đi về phía nhà Hồ Hoài Tam.

Hồ Hoài Tam là người bạn thân tôi chơi cùng từ nhỏ tới lớn, là loại anh em thân thiết không gì không thể nói.

Trước đây khi không có ai khiêng quan tài, tôi đều sẽ gọi Hồ Hoài Tam đi giao cùng.

Một chốc sau, tôi đã tới nhà Hồ Hoài Tam, nhìn thấy tên này đang ngồi ngây người trong sân.

“Cậu ngồi ở đó ngây người gì thế? Có phải đang tư xuân không?” Tôi cười ha ha nói với cậu ta.

Nhìn thấy là tôi tới, tên này lập tức đứng dậy từ băng ghế.

“Cậu về rồi, vào thành phố làm thuê cũng không gọi tôi đi cùng, tôi đang nghĩ mấy ngày nữa liệu có nên đi tìm cậu không đây.” Hồ Hoài Tam cười ha ha đi tới, đánh một quyền lên trên vai tôi.

Đồng thời, tôi cũng đánh cậu ta một quyền, nói: “Cậu cho rằng làm thuê trong thành phố vui lắm à, lần này tôi đi suýt nữa ngay cả mạng cũng chẳng còn đấy.”

Nghe thấy lời này của tôi, cậu ta rất kinh ngạc, vội vàng nói: “Sao mà ngay cả mạng cũng suýt nữa không còn? Đã xảy ra chuyện gì? Suýt xảy ra tai nạn lao động à?”

“Không phải, tôi gặp phải vài thứ tà ma.” Tôi nói.

“Gặp được thứ tà ma? Hồ Hoài Tam kinh ngạc tới mức miệng cũng không khép lại được, ngơ người ra đó một lúc lâu cũng không phản ứng lại.

“Cậu làm sao thế? Ngơ luôn rồi à?” Tôi đẩy cậu ta một cái, bấy giờ mới làm cậu ta lấy lại tinh thần.

“Không phải… cậu… thật sự đã gặp phải thứ tà ma à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói đi.”

“Đi thôi, đi giao quan tài tới thôn Mã với tôi, chúng ta vừa đi vừa nói.” Tôi nói.

Hồ Hoài Tam đồng ý rất sảng khoái.

Tên này bình thường thích nghe mấy chuyện về phương diện này, trước đây lúc nào cũng quấn lấy ông nội tôi để ông kể những câu chuyện thần kỳ cho nghe.

Chẳng qua, cậu ta cũng chỉ coi đó là câu chuyện để nghe, không hề coi là thật.

Những điều này tôi đều nhìn ra được, dường như cậu ta càng thêm cảm thấy hứng thú với những chuyện tôi nói.

Rất nhanh, chúng tôi đã đóng gói xong quan tài, lái chiếc xe ba bánh cũ kỹ từ mười năm trước tới thôn Mã.

Trên đường đi, Hồ Hoài Tam còn yêu cầu tôi kể cho cậu ta nghe chuyện đã xảy ra trong thành phố.

Vốn chúng tôi đã là bạn từ nhỏ, không có gì giấu nhau, tôi không giấu cậu ta chút gì, nói hết cho cậu ta những chuyện khác thường gặp phải ở công trường, còn có chuyện đi theo đạo trưởng học được một ít bản lĩnh.

Thậm chí, ngay cả chuyện cung phụng Đào Yêu tôi cũng nói cho cậu ta.

Nhưng tên này lại không hề tin tưởng, cứ cho rằng tôi đang bịa chuyện cho cậu ta nghe.

“Cậu cứ khoác lác đi, còn khoác lác nữa, trâu của thôn chúng ta sẽ bị cậu thổi bay đầy trời đấy.” Hồ Hoài Tam khinh thường nói.

****

Tôi và Hồ Hoài Tam từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tôi chưa từng giấu cậu ta chuyện gì

Mà cậu ta cũng chưa từng giấu tôi chuyện gì, vẫn luôn vô cùng tin tưởng lẫn nhau, không nghĩ tới vậy mà cậu ta lại không tin lời hôm nay tôi nói, điều này làm tôi rất không vui.

Chẳng qua nghĩ kỹ lại, chuyện như này nếu đổi thành bất kỳ ai khác hẳn cũng sẽ không tin, dẫu sao mọi người đều chưa từng tận mắt nhìn thấy.

“Cậu không tin thì thôi vậy, dù sao tôi không cần lừa cậu, chúng ta là anh em từ nhỏ không gì không thể nói.” Tôi nói.

“Không phải tôi không tin cậu, chuyện như này rất khó làm người khác tin tưởng. Tôi nghĩ bảo tôi tin thì cũng được thôi, không phải cậu nói đang cúng bái một yêu tinh nhỏ sao. Bảo nó ra ngoài đi, để tôi xem thử, rồi tôi sẽ tin tưởng cậu.” Hồ Hoài Tam nói.

Tôi suy nghĩ một chốc, quyết định bảo Đào Yêu đi ra gặp người bạn từ nhỏ này của mình một lát, chẳng qua, nhất định phải bảo tên này giấu giúp tôi, không thể để người thứ ba biết được.

“Cũng được, chẳng qua, cậu phải đồng ý với tôi, chuyện này không thể để người thứ ba biết được, bao gồm cả ông nội.” Tôi nói.

“Được, tôi đồng ý với cậu, cậu bảo Đào Yêu kia xuất hiện đi, tôi muốn xem xem nó như thế nào.” Dường như Hồ Hoài Tam vẫn không tin lời của tôi.

Sau đó, tôi đã bảo Đào Yêu xuất hiện, nhưng kết quả tôi gọi như thế nào tên này cũng đều không xuất hiện.

“Sao vậy? Chẳng lẽ tên này lại đang ngủ biếng à?” Tôi hơi tức giận nói.

“Được rồi, cậu đừng khoác lác nữa, mau mau lên đường đi, nếu không muộn mất sẽ chậm trễ chuyện của người ta đấy.” Hồ Hoài Tam nói.

Tôi thở dài một tiếng, xem ra tên này vẫn không tin lời tôi.

“Thôi vậy, sau này lại để cậu gặp nó.” Vừa nói, tôi cũng tăng nhanh tốc độ lái xe.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)