Những Câu Chuyện Quỷ Quái Phía Sau Cánh Cửa

Chương 76:

Chương Trước Chương Tiếp

“Được, trước tiên vào nhà đã, các cháu đã ăn cơm chưa, ông đi nấu cơm cho các cháu.”

“Không cần phiền vậy đâu, chúng tôi không đói.” Chị gái vội vàng nói.

Sau khi vào phòng, ông nội rót cho chị gái một cốc nước.

Khi ông nội nhìn thấy bé gái trong ngực chị gái, ông lập tức sững sờ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, dường như đã phát hiện ra chuyện gì làm ông vừa kinh sợ vừa lo lắng.

Khác thường của ông đã làm tôi chú ý, tôi không biết tại sao ông nội lại đột nhiên có biến hóa như vậy, chẳng lẽ ông đã nhìn ra tình hình của bé gái này sao?

“Ông nội, ông làm sao vậy?” Tôi hỏi.

“Không, không sao.” Rõ ràng ông nội có gì đó không đúng, trông ông hơi hốt hoảng, vội vàng né tránh ánh mắt tôi.

Sau đó, ông nội lại nhìn bé gái một cái, hỏi: “Có phải đứa nhỏ có chỗ nào không thoải mái không?”

“Nó…” Chị gái muốn nói lại thôi, dường như có điều gì kiêng kỵ.

Sau đó tôi nói chuyện chị ta muốn tới thôn chúng tôi tìm một bác sĩ trung y già cho ông nội.

Điều làm tôi không nghĩ tới là ông nội lại biết người chị gái này muốn tìm là người chuyên khám những bệnh lạ, ông cụ ngây người, vẻ mặt càng trở nên hoảng hốt hơn.

Nhìn thấy ông nội như vậy, tôi càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ ông nội biết người này sao? Hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với người này nữa. Nếu không, tại sao sau khi ông nội nghe thấy những chuyện này lại có phản ứng như vậy.

“Ông nội, ông làm sao vậy? Sao cháu cảm thấy bây giờ ông hơi không bình thường lắm nhỉ?” Tôi lại hỏi.

“Có à? Ông đâu có gì khác thường?” Ông nội hết sức phủ nhận.

“Ông nội, có phải ông biết có người như vậy không? Thôn chúng ta thật sự có một người như vậy à?” Tôi lại hỏi.

Nhìn từ phản ứng của ông nội, tôi tin tưởng cho dù người này không phải người trong thôn chúng tôi, thì nhất định ông nội cũng biết người này.

“Cái… cái đó sao có thể, thôn chúng ta không có người như vậy, nhất định cháu đã nhầm rồi.” Ông nội nói.

Nghe thấy lời này của ông cụ, gương mặt chị gái lập tức trở nên nặng nề: “Ông cụ, thật sự không có người này sao? Vậy giờ phải làm thế nào đây?”

Khi nói, nước mắt của chị gái cũng chảy xuống.

“Ông nội, ông thật sự không biết sao? Người đó tên là Hồ Minh Hàn, nhà họ Hồ chúng ta thật sự không có người như vậy sao?”

“Hồ Minh Hàn?” Nghe thấy cái tên này, ông nội trông càng khác thường hơn.

Chẳng qua ông vẫn phủ nhận: “Không có người này.”

Nghe thấy ông nội nhiều lần phủ nhận, tôi cũng không nói thêm gì nữa, mặc dù tôi biết ông hơi khác thường, giống như đang che giấu chuyện gì đó.

Nhìn dáng vẻ đau lòng của chị gái, nhất thời tôi cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành an ủi chị ta, nói có lẽ còn có biện pháp khác.

“Cô không cần quá lo lắng, hẳn đứa nhỏ đã chọc phải mấy thứ không sạch sẽ, nhà họ Hồ chúng tôi mấy đời làm quan tài, ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về những chuyện huyền diệu khó giải thích được kia, tôi nghĩ thử giúp cô, có lẽ còn có biện pháp khác.” Ông nội lại nói.

Nghe thấy lời này, chị gái vội vàng hỏi: “Ông cụ, ông thật sự có biện pháp sao?”

“Cái này… tôi nghĩ xem, có lẽ có biện pháp, bây giờ hẳn đứa nhỏ sẽ không có vấn đề gì đâu, hôm nay cô cứ ở lại đây trước.” Ông nội nói.

“Cảm ơn, cảm ơn ông.” Chị gái cảm kích không ngừng nói.

Ông nội không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu, dường như có tâm sự rất lớn.

Sau đó, ông nội thở dài một tiếng, xoay người trở về ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.

****

Tôi rất nghi hoặc, từ nhỏ tôi đã sống với ông nội, mặc dù biết ông ít nhiều cũng biết được một ít những chuyện này. Nhưng loại tình huống chị gái này gặp phải, sao ông lại có biện pháp giải quyết được? Xem ra ông nội thật sự có chuyện gì đang giấu tôi.

Sau đó, ông nội sắp xếp chỗ ở cho chị gái, ở ngay phòng cách vách phòng tôi.

Buổi tối tôi nằm trên giường, làm thế nào cũng không thể ngủ được, càng nghĩ tới khác thường hôm nay của ông nội, tôi càng cảm thấy có gì không đúng lắm.

Đêm khuya, tôi vẫn luôn không ngủ được, ngay vào lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ mất, đột nhiên tôi nghe thấy cửa phòng bên ông nội vang lên.

Ban đầu tôi còn tưởng là ông nội dậy đi vệ sinh, nhưng sau đó tôi lại nghe thấy cửa phòng của phòng phía tây vang lên, điều này đã làm tôi cảm thấy khó hiểu.

Phòng phía tây là phòng cũ, là phòng xây từ rất nhiều năm về trước khi ông cố tôi còn nhỏ, bây giờ cũng chỉ dùng để cất giữ quan tài đã được làm xong.

Điều làm tôi khó hiểu là bây giờ là đêm khuya, lúc này rồi ông nội còn tới phòng cũ làm gì?

Lòng hiếu kỳ thôi thúc tôi ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ông nội đi tới trước cửa phòng cũ, còn cố ý quay đầu lại nhìn về phía phòng tôi một cái, dường như đang lo lắng bị tôi phát hiện.

Sau đó, ông nội mở cửa phòng cũ ra đi vào, tiếp đó đóng cửa phòng lại.

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy ông nội có chuyện, bèn đứng dậy đi ra ngoài phòng, muốn qua đó xem thử rốt cuộc ông nội đang muốn làm cái gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)