Những Câu Chuyện Quỷ Quái Phía Sau Cánh Cửa

Chương 75:

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu quỷ này đã nổi giận, thế này là hành động muốn ra tay giết chết chúng tôi.

Thế nên tôi cũng không nuông chiều nó nữa, quyết đoán ra tay. Trước tiên cứ chế ngự tiểu quỷ này đã rồi lại nói.

Tôi vội vàng kết một thủ ấn, đánh về phía tiểu quỷ.

Nể mặt tiểu quỷ này còn là một đứa nhỏ, tôi không hề sử dụng thủ ấn lợi hại.

Chỉ thấy có một luồng ánh sáng trong tay tôi đánh về phía tiểu quỷ, lập tức đánh lên trên người nó.

Theo một tiếng hét thảm thiết vang lên, tiểu quỷ kia lập tức ngã xuống đất, khí đen ban nãy cũng biến mất.

Đột nhiên, tiểu quỷ ngồi trên đất khóc lên, giống như một đứa nhỏ đã chịu phải tủi thân, khóc vô cùng đau thương, làm người ta nhìn mà đau lòng.

Tôi chưa từng dỗ trẻ con, hơn nữa bây giờ còn là một tiểu quỷ, lần này thật sự đã làm khó tôi rồi.

Vào lúc tôi đang không biết làm thế nào, sau lưng chợt truyền tới một giọng nói già nua.

“Chàng trai trẻ này, xin lỗi cậu, cháu trai tôi nghịch ngợm, quấy rầy đến cậu rồi, hi vọng cậu nể mặt nó còn là một đứa nhỏ, cậu hãy bỏ qua cho nó đi.”

Tôi quay người lại nhìn, chỉ thấy một bà cụ đang đứng sau lưng tôi, thân thể bà ấy cũng ở trạng thái nửa trong suốt, nhìn dáng vẻ thì cũng là một con quỷ.

“Bà cũng là cô hồn ở đây sao? Tiểu quỷ này là cháu trai của bà?” Tôi nhìn bà cụ, hỏi.

****

Từ miệng bà lão tôi biết được, tiểu quỷ này là cháu trai bà ấy, nó chết yểu vì bệnh, được an táng ở cạnh mộ bà cụ.

Mỗi ngày buổi tối tiểu quỷ đều sẽ ra ngoài chơi một lát, chỉ là hôm nay nghịch ngợm, mới làm ra chuyện quỷ đánh tường hù dọa chúng tôi.

Sau khi biết được tình hình, tôi cũng không muốn làm khó bọn họ, thế là bảo bà cụ dẫn tiểu quỷ đi.

Xử lý xong những chuyện này, tôi trở về trên xe, nói với tài xế: “Bác tài, chúng ta có thể đi rồi.”

Nhưng tài xế không hề vội vàng lái xe rời đi, chú ta và những hàng khách khác đều giống nhau, đều đặt ánh mắt trên người tôi, nghi hoặc nhìn tôi.

Bây giờ tôi mới nhận ra, có lẽ vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy chuyện xảy ra bên kia, nhất thời tôi không biết giải thích như thế nào.

“Người anh em, vừa rồi cậu khoa tay múa chân gì ở bên kia thế? Nhìn giống như làm pháp, chẳng lẽ cậu biết những chiêu huyền học à? Vừa rồi có phải thật sự có thứ không sạch sẽ ở xung quanh không?” Thanh niên trước đó muốn xuống xe hỏi.

“Cái này…” Tôi nhất thời không biết giải thích thế nào.

Chẳng qua lúc này tôi cũng biết bọn họ không hề nhìn thấy tiểu quỷ vừa rồi, chỉ nhìn thấy một mình tôi ở bên đó.

“Không phải, tôi đâu biết mấy thứ huyền môn gì đâu, vừa rồi chỉ làm dáng một chút, tôi nghĩ hẳn xung quanh không có gì không sạch sẽ đâu, chúng ta vẫn nên mau lên đường đi, có lẽ lần này sẽ không sao nữa đâu.” Vừa nói, tôi cũng vừa ngồi lại vị trí của mình.

Tôi không muốn để những người khác biết được chuyện này, một khi để bọn họ biết được, sợ rằng sẽ dẫn tới những người khác sợ hãi, làm bọn họ sau này không dám ra ngoài buổi tối nữa.

Mọi người vừa thấy tôi không nói gì thêm, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Chẳng qua tôi có thể nhìn ra, dường như tài xế không hề tin tưởng lời tôi nói, chẳng qua chú ta cũng không tiếp tục hỏi.

Lần này chúng tôi thuận lợi rời khỏi đoạn đường này, không xảy ra thêm tình huống quỷ đánh tường lúc trước nữa.

Sau nửa tiếng, chiếc xe dừng lại trước cổng thôn chúng tôi, tôi và chị gái lập tức xuống xe.

“Cậu trai, đây chính là thôn các cậu sao?” Chị gái nhìn vào trong thôn một cái, hỏi.

“Đúng vậy, đây là thôn chúng tôi, Hồ Gia Thôn, đi thôi, bây giờ quá muộn rồi, chị tới nhà tôi ở một đêm trước, tôi hỏi thử ông nội, xem xem ông có biết người mà chị nói không.” Tôi nói với chị gái.

“Cũng được, cậu trai, thật sự phiền cậu quá, lần này nếu không phải gặp được cậu, trên đường lại xuất hiện tình huống như kia, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.” Chị gái cảm kích nói.

“Chị không cần khách sáo, mọi người đều ra bên ngoài, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.”

Cứ vậy, chúng tôi vừa nói vừa đi, rất nhanh đã tới trước nhà tôi.

Bởi vì chuyện gặp phải trên đường đã làm chậm trễ một chút thời gian, dẫn tới bây giờ về tới nhà tôi đã là hơn chín giờ tối.

Tôi mở cổng ra, nhìn thấy phòng ông nội đang sáng đèn, tôi lập tức biết ông còn chưa nghỉ.

Cũng ngay vào lúc này, ông nội đi ra từ trong phòng.

“Ai?” Ông nội hô một tiếng về phía chúng tôi.

“Ông nội, là cháu, Lục Cân, cháu về rồi.”

“Là thằng nhóc cháu à, trước khi về cũng không gọi một cuộc điện thoại, ông còn tưởng là kẻ trộm nữa.”

Nhìn thấy tôi trở về, ông nội rất vui mừng, vội vàng đi qua.

Tôi cũng biết sau khi mình đi trong nhà chỉ còn một mình ông nội, tôi nghĩ nhất định ông cũng cảm thấy cô đơn. Chỉ là vì chuyện của chú ba, ông không thể không bảo tôi rời đi.

Nhìn thấy đứa nhỏ trong ngực chị gái bên cạnh tôi, ông nội sững sờ một chốc.

“Vị này là…”

“Ông nội, đây là chị gái cháu gắp được trên xe, chị ấy tới thôn chúng ta có chút chuyện, chúng ta vào nhà nói đi.” Tôi nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)