“Không có người này?” Nghe thấy lời của tôi, chị gái bỗng sững sờ, sau đó hơi gấp gáp hỏi lại: “Cậu trai, cậu nghĩ kỹ lại xem, thật sự không có người như vậy sao? Liệu có phải do cậu không biết không?”
“Cái này...” Nghe người phụ nữ nói vậy, tôi nghĩ cũng có khả năng này, có lẽ thôn chúng tôi thật sự có một cụ già như vậy, chỉ là bình thường giấu kỹ không lộ, nên tôi không biết được.
“Vậy chị biết ông ấy tên gì không?” Tôi hỏi.
Tôi không biết người nào có bản lĩnh như này, nhưng tên thì nhất định tôi sẽ biết, chỉ cần người phụ nữ nói tên ra, tôi sẽ biết được là ai.
“Ông ấy họ Hồ, hình như tên là Hồ Minh Hàn.” Chị gái nói.
“Hồ Minh Hàn?” Tôi đọc lại tên này một lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhớ ra ai có cái tên này.
Về những người trong thôn chúng tôi, bất luận trên thì người già tới bảy mươi tuổi, hay dưới là trẻ sơ sinh mới ra đời không lâu, tôi đều biết được tên, nhưng lại chưa từng biết có một người như vậy.
“Không có người này, chị gái, chắc là chị nhầm rồi.” Tôi nói.
“Nhầm lẫn? Sao có thể chứ? Cậu trai, em nghĩ lại thử xem, thật sự không có người như vậy sao?” Người phụ nữ bắt đầu trở nên sốt ruột.
“Chị gái, em cũng họ Hồ, thôn chúng em thật sự không có người này, chẳng qua chị cũng đừng lo lắng, có lẽ chị nhớ lầm tên rồi.” Tôi nói.
Nhưng mà, bây giờ người phụ nữ vẫn vô cùng sốt ruột.
“Chị gái, thế này đi, chị vào thôn cùng em trước, có lẽ chị thật sự đã nhớ sai tên rồi, vào tới thôn chúng em, em giúp chị hỏi những cụ già trong thôn, xem xem có phải có người hiểu về chuyện này không.” Tôi an ủi nói.
****
Nghe thấy tôi nói vậy, rõ ràng chị gái này đã yên tâm hơn một ít, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra sự lo lắng của chị ta.
Nhìn bé gái trong ngực chị ta, mặc dù biết là có thứ không sạch sẽ đang giở trò, trước đó tôi cũng từng theo đạo trưởng học được một ít bản lĩnh, nhưng tôi lại không biết ứng phó với tình huống như này thế nào, tóm lại không đến mức bảo tôi ra tay với một bé gái đâu.
Nếu tôi ra tay với bé gái, lỡ đâu không đuổi được thứ trên người bé đi, mà ngược lại sẩy tay làm bé gái bị thương thì làm thế nào?
Bây giờ tôi cũng không có biện pháp, chỉ hi vọng trong thôn chúng tôi thật sự có một vị cao nhân tôi không biết tới tồn tại, đến lúc đó có thể giúp bé gái giải quyết được vấn đề.
Đột nhiên, tôi nghĩ tới Đào Yêu trên người, có lẽ nó có thể giúp bé gái giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ xung quanh có nhiều người như vậy, tôi không tiện gọi Đào Yêu.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành an ủi chị gái, sau đó trở về vị trí của mình.
Một tiếng trôi qua trong chớp mắt, lẽ ra thời gian lâu như vậy, thợ sửa xe tài xế gọi cũng phải tới rồi, nhưng chúng tôi lại vẫn không nhìn thấy có nhân viên sửa chữa tới, điều này làm trong lòng chúng tôi đều rất sốt ruột.
Bây giờ mắt thấy trời đã sắp tối, chẳng lẽ muốn để chúng tôi qua đêm ở nơi hoang vu dã ngoại này sao?
“Bác tài, bao giờ chúng ta mới có thể đi được?” Một thanh niên dường như đã không đợi được nữa, tiến lên hỏi.
Nhìn thấy có người hỏi, những người khác cũng bắt đầu dò hỏi.
Tôi nhìn ra bác tài cũng đang rất nóng ruột, chú ta vừa an ủi mọi người, vừa lấy di động ra gọi điện thoại.
Cũng không biết tài xế ở bên ngoài đã nói gì với đối phương, tóm lại chúng tôi thấy chú ta rất sốt ruột, còn có hơi tức giận.
Một chốc sau, bác tài lên trên xe, rất xin lỗi nói: “Các vị, thật xin lỗi, hôm nay không thể sửa được xe, chẳng qua mọi người đừng lo lắng, công ty đã sắp xếp xe khác tới đây rồi, rất nhanh sẽ đến thôi, mọi người có thể đối sang chiếc xe khác.”
“Để bồi thường, công ty quyết định miễn vé xe cho các vị, sau này sẽ lần lượt trả vé lại cho mọi người. Xin mọi người kiên nhẫn đợi một lát.”
Nghe thấy lời của tài xế, mọi người đều bắt đầu oán trách, có vài người không hề hài lòng, còn muốn bảo công ty bồi thường những tổn thất do chuyện này mang lại.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đứng lên nói chuyện.
“Mọi người bình tĩnh chút, chúng ta chẳng ai muốn xuất hiện vấn đề như này cả, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, công ty cũng đã đưa ra bồi thường, nếu mọi người còn gì không hài lòng, đợi qua ngày hôm nay có thể đi tìm công ty thương lượng, đừng làm khó bác tài.”
Nghe thấy lời này, cảm xúc của mọi người mới dần dần hạ xuống, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ không vui.
Mười mấy phút sau, một chiếc xe khác lái tới, phía sau còn có một chiếc xe kéo đi theo.
Mọi người đổi lên một chiếc xe khác rồi tiếp tục lên đường, nhưng hình như hôm nay không được thuận lợi lắm, như đã được định sẵn là sẽ phải xảy ra chuyện rồi.
Chúng tôi ngồi trên xe đi không được bao lâu, chỉ thấy tài xế không ngừng lắc đầu, trong miệng còn nói những lời làm người ta nghi hoặc.
“Chuyện gì thế? Rõ ràng vừa rồi đã đi qua đây rồi mà, sao bây giờ lại về tới đây?”
Nghe thấy lời này, tôi cũng hơi nghi hoặc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy vị trí bây giờ của chúng tôi chính là nơi vừa rồi đã đi qua.