Những Câu Chuyện Quỷ Quái Phía Sau Cánh Cửa

Chương 71:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng khi tôi đang định đời tầm mắt đi, lại phát hiện cái vết đen mà tôi tưởng là vết bớt kia hình như động một cái.

Tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, nên quan sát kỹ lại một lát, phát hiện quả nhiên nó thật sự chuyện động, bấy giờ mới làm tôi nhận ra đó không phải là vết bớt, mà hẳn bọn họ đã chọc phải vật tà gì.

Chẳng qua tôi không biết mẹ của bé gái đó có nhìn thấy hay không.

Lúc này, vừa hay bé gái kia tỉnh lại, bé ngẩng đầu nhìn trong xe một cái, rồi lại nhìn về phía mẹ mình.

“Mẹ, bao giờ chúng ta tới ạ?”

“Chúng ta lập tức tới rồi, con đợi thêm một lát.” Người phụ nữ nói với bé gái.

Bé gái gật đầu: “Mẹ, con thật sự có thể khỏe lên sao?”

Nghe thấy tời này, người phụ nữ lo lắng, nhưng vẫn an ủi bé gái: “Yên tâm đi, nghe nói ông thầy lang kia của Hồ Gia Thôn có y thuật rất cao minh, nhất định sẽ giúp con khỏe lên được.”

“Vâng.” Bé gái gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, bấy giờ tôi mới biết bọn họ muốn tới thôn chúng tôi khám bệnh gì đó.

Nhưng mà, tôi lại hơi khó hiểu về vị thầy lang được nhắc tới trong miệng người phụ nữ.

Thôn chúng tôi không có người già nào giỏi chữa bệnh, chỉ có một bác sĩ của thôn, chẳng qua cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, không tính là thầy lang già mà.

Chẳng qua nghĩ kỹ lại, có lẽ tin tức của người phụ nữ này có sai lầm, trên thực tế người chị ta muốn tìm chính là vị bác sĩ hơn bốn mươi tuổi kia của thôn chúng tôi, chứ không phải là cụ già giỏi chữa bệnh gì.

Nếu đã tới thôn chúng tôi, vậy vừa hay tôi mượn cơ hội này xem thử rốt cuộc đứa bé kia bị làm sao, thuận tiện thăm dò một chút xem liệu người phụ nữ có biết tới khí đen trên trán bé gái không.

Sau đó, tôi tới bên cạnh người phụ nữ, nhìn khí đen trên trán bé gái một lần nữa.

Lúc này, chỉ thấy luồng khí đen kia lại bắt đầu động đậy, dường như cảm thấy bấn an với việc tôi tới đây.

Dường như người phụ nữ cũng phát hiện ra điểm này, chị ta vội vàng ôm bé gái vào trong ngực, dùng thân thể mình che lại người của bé, đồng thời cảnh giác nhìn tôi.

“Cậu muốn làm gì?”

“Chào chị, chị đừng lo lắng, tôi không có ý xấu, chỉ là vừa rồi nghe chị nhắc tới muốn đến Hồ Gia Thôn, tôi chính là người ở Hồ Gia Thôn, chị đang muốn tới tìm bác sĩ thôn chúng tôi sao?” Tôi vội vàng giải thích.

“Bác sĩ thôn?” Người phụ nữ sững sờ, sau đó nhìn bé gái trong lòng một cái.

“Cái này…” Người phụ nữ nhìn những người khác một lượt, phát hiện những người khác đều đang nhìn chị ta, dường như là có điều kiêng kỵ.

“Chị gái, tôi chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, đợi lát nữa tới thôn chúng tôi rồi, tôi có thể dẫn chị qua thẳng luôn.” Tôi nói.

Tôi biết chắc đối phương có điều gì kiêng kỵ, có chuyện gì đó không tiện nói ở trước mặt nhiều người trên xe như này.

“Cậu em, cậu thật sự là người của Hồ Gia Thôn sao” Chị ta hỏi.

“Đúng vậy, tôi là người Hồ Gia Thôn mới từ thành phố làm công về.” Tôi nói.

“Có phải thôn các cậu có một vị thầy lang già họ Hồ, chuyên môn khám những bệnh kia, chính là những bệnh mà bác sĩ bình thường không khám được ý.” Chị gái hơi băn khoăn nhìn những người khác một cái, sau đó nói.

Nghe thấy lời này của chị ta, tôi hơi khó hiểu, bệnh những bác sĩ khác không khám được là bệnh gì?

Chị gái như nhìn ra nghi hoặc của tôi, tiếp lời giải thích: “Chính là những bệnh vô cùng huyễn hoặc ý.”

Vừa nói, chị ta vừa nhìn bé gái trong lòng một cái.

Lúc này, cuối cùng tôi cũng rõ ý của chị ta, hẳn chị ta đang chỉ tới những tình huống trêu chọc phải những thứ không sạch sẽ.

Nhưng mà, thôn chúng tôi không có người như thế, không biết chị gái này nghe được từ nơi nào rằng thôn chúng tôi có một người như vậy.

“Chị à, em hiểu ý chị rồi, có phải bây giờ đứa nhỏ đã bị...” Tôi không nói hết lời phía sau, nhưng tôi tin nhất định chị ta đã hiểu ý của tôi.

Chỉ thấy chị gái gật đầu, tiếp đó nói: “Chúng tôi đã đi khám ở khắp các bệnh viện ở rất nhiều thành phố lớn, nhưng bác sĩ đều nói không có biện pháp nào. Sau này biết được từ chỗ một cụ già từng nhập viện trong một bệnh viện lớn ở tỉnh lị rằng Hồ Gia Thôn có một cụ già như vậy, có thể chữa được loại bệnh này.”

Nghe thấy lời này của chị gái, tôi đã hiểu ra, nhưng thôn chúng tôi thật sự không có một ông cụ như vậy.

Nếu phải nói là có dính dáng tới phương diện này, vậy chỉ có ông nội tôi còn tính là hiểu biết một chút. Chẳng qua cũng là vì quanh năm đóng quan tài, nên biết một chút về những quy củ tổ tiên truyền lại thôi.

Nhưng mà, nếu nói ông nội có thể ứng phó được những thứ không sạch sẽ, tôi lại không tin, từ nhỏ tôi đã lớn lên cạnh ông nội, chưa từng biết rằng ông có bản lĩnh trên phương diện này.

Huống chi, nếu ông nội thật sự có bản lĩnh về phương diện này, ông cũng sẽ không bảo tôi tới thành phố né tránh chú ba quấy rầy.

“Chị gái, nhưng trong thôn chúng tôi không có cụ già nào như chị nói, có phải chị đã nhầm rồi không, hoặc là người nói với chị đã nhầm rồi?” Tôi nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)