Mà lúc này, cô gái ấy cũng nhìn thấy tôi, hiển nhiên cô ấy cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Chẳng qua, cô ấy cũng chỉ nhìn tôi một cái, dường như cảm thấy hơi ngượng ngùng nên lập tức rời ánh mắt đi.
Một chốc sau, khi tôi ngồi trên ghế nghỉ đợi xe, chỉ thấy cô gái đó đang nói gì với cụ già bên cạnh, còn vừa nói vừa thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.
Từ điểm này tôi có thể nhìn ra, hẳn đối phương đang nói với cụ già về tôi, chỉ là không biết bọn họ đang nói gì về tôi? Có phải đang nói chuyện lúc trước tôi không cẩn thận đụng phải cô ấy không.
Lúc này, cô gái đó lại nhìn về phía tôi.
Tôi gật đầu cười mỉm, coi như là chào hỏi đối phương một cách thân thiện.
Điều làm tôi không ngờ tới chính là, cô gái đó và cụ già cạnh cô ấy lại đứng dậy đi về phía tôi.
Thấy hai người này đi qua, tôi hơi khẩn trương, không biết bọn họ đang muốn làm cái gì.
“Cậu nhóc, chào cậu.” Cụ già mỉm cười, rất lễ phép chào hỏi với tôi.
Thấy đối phương có lễ như vậy, đương nhiên tôi cũng phải lễ phép đáp lại đối phương.
“Chào ông.” Tôi mỉm cười gật đầu nói.
Sau đó, tôi lại nhìn về phía cô gái bên cạnh, tiếp đó nói: “Chuyện lần trước thật sự rất xin lỗi, khi đó tôi vô tình đụng phải cô.”
“Không có gì, tôi đã quên rồi.” Cô gái rất hào phóng nói.
Lúc này, cụ già bên cạnh cô gái vẫn luôn đánh giá tôi, nhìn tới làm tôi hơi không được tự nhiên, rất nghi hoặc tại sao đối phương lại nhìn mình như vậy, chẳng lẽ tôi có vấn đề gì sao?
Đang lúc tôi nghi hoặc, cụ già lên tiếng hỏi: “Cậu nhóc à, có phải dạo này cậu đã gặp phải chuyện gì không?
“Gặp phải chuyện gì?” Tôi sững sờ một chốc, nhất thời không rõ đối phương có ý gì.
“Chính là một vài chuyện khó tin ấy.” Cụ già nói.
Nghe thấy lời của ông cụ, tôi càng nghi hoặc hơn.
Quả thật tôi đã gặp phải rất nhiều chuyện, khi ở công trường gặp phải một ít vật tà, hơn nữa còn vẫn luôn bị hồn phách của chú ba quấn lấy.
Nhưng mà, sao cụ già này biết được? Chẳng lẽ ông cụ nhìn ra những chuyện này sao? Đối phương sẽ không phải là cao nhân chứ.
“Cái đó... ông nhìn ra gì rồi sao?” Tôi nghi hoặc nói.
Khi đối phương đang muốn nói gì đó, bỗng giọng nói của nhân viên công tác bên cửa soát vé lại truyền tới.
“Các vị hành khách, chuyến xe tới thành phố X sẽ lập tức xuất phát, mời các vị hành khách đi tới thành phố X hãy xếp hàng ở cổng soát vé số ba để soát vé, lên xe theo thứ tự.”
Nghe thấy âm thanh này, cô gái nói: “Ông nội, chúng ta nên đi rồi.”
Nghe lời này của cô gái, ông cụ nhìn cửa soát vé một cái, sau đó lại nói với tôi: “Cậu nhóc, chúng tôi phải đi rồi, nếu như có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.”
Nói xong lời này, ông cụ và cô gái cũng xoay người đi về phía cửa soát vé, để lại tôi với vẻ mặt ngỡ ngàng đứng ngây người tại chỗ.
Tôi đang nghĩ, rốt cuộc lời vừa rồi của ông cụ có ý gì? Chẳng lẽ ông thật sự là một vị cao nhân, đã nhìn ra cái gì từ trên người tôi sao?
Nhưng mà, bây giờ tôi muốn hỏi rõ cũng đã không còn kịp nữa, chỉ thấy ông cụ và cô gái kia đã đi qua cửa soát vé.
Tôi hít sâu một hơi, cũng không nghĩ nghiều nữa.
Rất nhanh, tôi đã ngồi lên chuyến xe về nhà.
Từ nơi này tới Hồ Gia Thôn chúng tôi cần ngồi xe hơn hai tiếng, tôi nhàm chán không có chuyện gì chỉ dựa lưng trên ghế nghỉ ngơi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, xe đột nhiên dừng lại.
Tôi mở bừng mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài là những mảnh ruộng hoang, còn có mấy ngôi mộ nằm giữa ruộng.
“Bác tài, làm sao vậy? Sao lại không đi nữa?” Một hành khách ngồi phía trước hỏi.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì, ô tô đột nhiên không thể khời động được, xin các vị đợi một lát, để tôi đi kiểm tra.” Vừa nói, tài xế cũng xuống xe.
Một lát sau, tài xế đừng ngoài xe nói với chúng tôi: “Xin lỗi, bình xăng của xe bị rỉ xăng, sợ rằng tạm thời sẽ không thể đi được.”
Nghe thấy lời này, mọi người đều bắt đầu oán trách.
Tôi nhìn thời gian, bây giờ đã là hơn năm giờ chiều, nếu không thể nhanh chóng sửa cho xong, sợ rằng trời sẽ tối mất.
“Bác tài, cần bao lâu mới sửa được?” Một người phụ nữ ôm một đứa nhỏ hỏi.
“Cái này tôi cũng không biết, nhưng tôi đã gọi cứu viện rồi, xin mọi người kiên nhẫn đợi một lát, tôi nghĩ sẽ không lâu đâu.”
Không còn cách nào khác, mọi người chỉ đành kiên nhẫn ngồi đợi trong xe.
Tôi nhìn kỹ những người trên xe, chỉ thấy số người không quá nhiều.
Chẳng qua, người phụ nữ ôm đứa nhỏ vừa rồi lại thu hút sự chú ý của tôi, tôi phát hiện trên trán đứa nhỏ chị ta ôm trong lòng có một nốt màu đen.
****
Ban đầu tôi không hề chú ý, cho rằng đó chỉ là một vết bớt, đáng tiếc một cô bé lại có một vết bớt màu đen như thế ở trên trán.
Với bé gái mà nói, có lẽ bây giờ bé còn chưa cảm thấy cái gì, nhưng một khi trưởng thành nhất định sẽ vì vết bớt màu đen trên trán này mà cảm thấy tự ti.
Chẳng qua tôi nghĩ kỹ lại, bây giờ y học phát triển như vậy, nói không chừng sẽ có thể trị hết.