Những Câu Chuyện Quỷ Quái Phía Sau Cánh Cửa

Chương 69:

Chương Trước Chương Tiếp

Dường như bọn họ nhìn ra được thắc mắc của tôi, thế là nói: “Khi đó chúng tôi cũng muốn qua cứu người, nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, hơn nữa tình huống khi đó rất khác thường, vì vậy chúng tôi…”

Anh Mã chưa nói hết lời phía sau, nhưng tôi lại rất muốn biết khác thường mà anh ta nói là tình huống thế nào? Rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì.

Tiếp theo đó, anh Mã nói tình huống khi đó một lượt, bấy giờ tôi mới biết đã xảy ra chuyện gì, cũng biết được công nhân khi trước nói chú ba đã phạm phải điều kiêng kỵ gì.

Thì ra khi đó chú ba bị Hà Hoa giữ lại tăng ca, điều này làm chú ba rất không vui.

Sau khi Hà Hoa và những công nhân khác đi hết, chú ba ở đó vừa bắt đầu đi tiểu, còn vừa mắng chửi Hà Hoa.

Nghe đâu trước đây nơi đó vốn là bãi tha ma, bên dưới chôn vô số người chết, oán khí rất nặng.

Mà khi đó chú ba đi tiểu ở đó, mạo phạm tới những oán linh dưới đất, bấy giờ mới dẫn tới tai họa cho mình, còn là tự mình nhảy xuống.

“Thì ra là vậy, nhưng mà, nếu đã biết nơi này là bãi tha ma, tại sao lại muốn mở trung tâm thương mại ở đây? Nếu đã mở ở đây, tại sao không an táng người chết bên dưới lại?” Tôi nghi hoặc nói.

“Chuyện nào có đơn giản như vậy, nghe những công nhân khác nói người chết bên dưới nhiều vô số, đều chất đống lại với nhau, cho dù an táng lại, sợ rằng đào ra rồi cũng không biết đầu nào thuộc về thân nào, một khi an táng sai, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.” Anh Lưu nói.

“Cho dù như vậy, thì có thể không mở trung tâm tương mại ở đây mà?” Tôi nói.

“Thương nhân đều lấy lợi ích làm đầu.” Anh Mã nói.

Câu này của anh ta thật sự làm tôi chẳng biết phải nói sao, chẳng qua anh ta nói cũng đúng, bất kỳ một thương nhân nào cũng đều sẽ lấy lợi ích làm đầu.

Qua tìm hiểu mấy ngày nay, tôi cũng biết ông chủ nơi này càng vô cùng coi trọng lợi ích, có lẽ nơi này thật sự là một mảnh đất xây dựng rất tốt, nếu không, cũng sẽ không làm ông chủ bỏ qua lương tâm, tình nguyện hi sinh mấy công nhân cũng phải khai phá nơi này.

“Được rồi, chúng ta không nói mấy chuyện này nữa, thời gian không còn sớm, mau nghỉ ngơi sớm chút đi.” Anh Mã nhìn thời gian, nói.

Nằm ở trên giường, tôi lại trằn trọc khó ngủ, làm thế nào cũng không thể ngủ được.

****

Mặc dù chuyện bên công trường đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng chuyện của chú ba còn chưa giải quyết xong.

Bây giờ biết được quá trình cái chết của chú ba, tôi nghĩ nhất định khi đó chú ba đã bị oán linh bên dưới quấn lấy, nếu không, một người sợ chết như chú ba sẽ không tự mình nhảy xuống dưới.

Mà chú ba sau khi chết có oán khí nặng như vậy, nên nhất định cũng sẽ không đến đây là thôi. Có lẽ giống như lời đạo trưởng đã nói, chỉ khi tôi rời khỏi đây, công trường mới an toàn nhất.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi ăn xong bữa sáng, rồi đến thẳng phòng làm việc của Hà Hoa.

Do chuyện ở công trường về cơ bản đã được giải quyết xong, nên đương nhiên Hà Hoa cũng không ở lại công trường nữa, mà tối qua đã đi về luôn rồi.

Nhìn phòng làm việc trống không, tôi không biết Hà Hoa có thật sự bảo tôi đi hay không?

Nhưng mà, rất nhanh đáp án đã tới.

Vào lúc tôi xoay người định rời đi, điện thoại lại vang lên.

Tôi lấy điện thoại ra xem, vậy mà là một số điện thoại lạ, chẳng qua tôi vẫn ấn nghe máy.

“Là Hồ Lục Cân sao?” Đối diện truyền tới giọng của Hà Hoa.

“Là tôi, ngài là giám đốc Hà?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã bảo kế toán gửi tiền thù lao còn lại và tiền công mấy ngày nay của cậu vào thẻ, trong hai tiếng tiền sẽ về tài khoản, hôm nay cậu có thể rời đi rồi.”

Tôi còn muốn nói gì đó, kết quả Hà Hoa đã cứ vậy cúp máy.

Tôi bất lực cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, tôi đáng ghét vậy à? Hình như Hà Hoa chẳng muốn nói với tôi nhiều thêm một câu nào.

Nhưng mà, như vậy cũng tốt, tôi rời khỏi công trường thì ít nhất có thể đảm bảo những công nhân khác sẽ không bị thương.

Còn đối phó với chuyện của chú ba, sau này tôi lại từ từ nghĩ biện pháp vậy.

Buổi trưa, các công nhân mời tôi đi ăn cơn, coi như là tiễn tôi lên đường.

Buổi chiều tôi kéo vali tới bến xe, chuẩn bị trở về Hồ Gia Thôn,

Khi tôi tới bến xe, bỗng một bóng người quen thuộc xuất hiện ở nơi trước mặt tôi không xa.

Tôi nhìn kỹ, vậy mà là cô gái tôi gặp được trong quán cơm khi trước, cô gái đã làm tôi rung động kia.

Lúc này, chỉ thấy cô gái đó đang cùng một cụ già đi vào trong bến xe.

Nhìn thấy cô gái này, trái tim tôi lại bắt đầu đập tăng tốc, thậm chí còn có hơi căng thẳng.

“Mày sao thế Hồ Lục Cân, mày làm sao thế? Sao lại khẩn trương? Bình thường mày không phải người như vậy mà. Hơn nữa, người bây giờ gặp được còn là cô gái làm mày rung động.” Tôi thầm hỏi bản thân.

Sau đó, tôi hít sâu một hơi, tăng nhanh thêm bước chân, muốn đi tới bến xe.

Khi mua vé ở cửa bán vé, tôi lại nhìn thấy bóng dáng cô gái kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)