****
Vốn còn tưởng đạo sĩ này chỉ muốn tôi chia ra một phần, kết quả không nghĩ tới vậy mà ông ta lại muốn hết, sao tôi có thể cho ông ta được, đây chính là tiền tôi dùng mạng đổi lấy.
Vừa rồi khi tôi gặp nguy hiêm, ông ta cũng không biết ra tay giúp đỡ, hại tôi suýt nữa là mất mạng, bây giờ còn muốn lấy hết thù lao của tôi đi, nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Đây là chuyện của tôi, cậu không cần quan tâm nhiều như vậy, đưa hay không đưa?” Đạo trưởng nhìn tôi một cái, nói.
Tôi cười gượng một tiếng, thầm nghĩ, tiền tôi dùng mạng đổi lấy sao lại đưa ông được.
Bây giờ tôi đã học được một ít bản lĩnh, mặc dù rất bình thường, chẳng qua tôi còn có Đào Yêu bảo vệ, hẳn có thể đối phó được với chú ba.
Tối thiểu không đến nỗi để chú ba làm hại được tôi, điểm này nó vẫn có thể làm được.
Tôi không để ý tới đạo trưởng nữa, xoay người đi về phía ký túc xá.
“Cậu nhóc, sau này có cần thì lại tới tìm tôi, tôi rất tán thưởng cậu đấy.” Phía sau truyền tới giọng của đạo trưởng.
Tôi thầm nghĩ, sau này tôi sẽ không tin tưởng ông, thì sao còn đi tìm ông nữa.
“Hồ Lục Cân, mai cậu có thể rời khỏi đây, tiền thù lao còn lại và tiền công mấy ngày nay, tôi sẽ bảo kế toán chuyển vào trong thẻ cậu.” Từ phía sau truyền tới giọng của Hà Hoa.
Nghe thấy lời này, tôi sững sờ một chốc, thầm nghĩ, lần này nguy rồi, người này muốn đuổi mình đi, như vậy, há chẳng phải tôi sẽ không có cách nào tiếp tục điều tra nguyên nhân thật sự về cái chết của chú ba sao, cũng không có cách nào giải quyết được chuyện của chú ba nữa.
Đột nhiên, tôi nghĩ tới công nhân uống rượu khi trước, hình như anh ta biết chút gì đó.
Sau đó, tôi quyết định lập tức đi tìm công nhân đó, nhất định phải hỏi rõ rốt cuộc chú ba đã chết như thế nào, rốt cuộc đã phạm phải điều kiêng kỵ gì.
Về tới ký túc xá, mấy người anh Mã đều chưa ngủ, vẫn luôn đợi tội.
Thấy tôi trở lại, anh Mã dẫn đầu quan tâm hỏi: “Lục Cân, cuối cùng cậu cũng về rồi? Đạo trưởng tìm cậu có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ hỏi tôi một vài tình hình của ký túc xá thôi.” Tôi nói.
Tôi không nói với bọn họ chuyện đạo trưởng và tôi bắt tay đối phó với những oán linh kia, không muốn làm bọn họ sau này khi tiếp tục làm việc ở đây sẽ cảm thấy sợ hãi.
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Dường như anh Mã không tin tưởng tôi.
“Thật mà, tôi không cần giấu các anh cái gì. Nhưng mà, có khả năng ngày mai tôi phải rời khỏi đây rồi.” Tôi mói.
Nghe thấy lời này của tôi, mấy người anh Mã đều ngây người.
“Sao vậy? Sao đột nhiên muốn rời đi? Có phải dạo này công trường xảy ra vài chuyện nên làm cậu cảm thấy sợ không?” Lữ Cương hỏi.
“Không phải.” Tôi lắc đầu: “Mặc dù tôi rất nhát gan, nhưng bây giờ tôi đã to gan hơn rất nhiều rồi, chỉ là trong nhà có chút chuyện, tôi không thể không về.”
Trước đây tôi đã từng nói với mấy người anh Mã chuyện trong nhà tôi chỉ có một ông nội, bây giờ biết được trong nhà tôi có chuyện, bọn họ còn tưởng rằng sức khỏe ông nội tôi có gì khác thường.
Tôi tùy tiện tìm một lý do, lấy lệ cho qua.
Nghĩ tới mình còn muốn đi tìm công nhân trước đó để làm rõ chuyện của chú ba, tôi nhìn thời gian, bây giờ là hơn chín giờ.
Nếu chuyện ở công trường đã được giải quyết, tôi cũng không phải lo lắng gì nữa, bèn định bây giờ đi tìm công nhân kia.
Biết tôi muốn đi tìm công nhân khác, anh Lưu ngăn tôi lại.
“Đã muộn thế này rồi, mai cậu hãy đi, nếu mai cậu thật sự phải đi, chúng tôi mời cậu ăn bữa cơm, coi như là tiễn cậu lên đường.”
“Cái đó… Tôi tìm anh ấy có chút chuyện quan trọng muốn tìm hiểu, vì vậy…” Tôi không nói hết lời phía sau.
Trước đó tôi đã từng nói chuyện này với anh Lưu, chẳng qua mấy người anh Mã còn không biết, bây giờ tôi hơi do dự liệu có nên nói cho mấy người anh Mã không.
“Nếu là chuyện liên quan tới công trường, cậu hỏi thẳng chúng tôi cũng thế, thời gian chúng tôi tới đây còn sớm hơn tên kia.” Lữ Cương nói.
Tôi nghĩ một chốc, dù sao có lẽ ngày mai phải rời đi rồi, vậy dứt khoát nói chuyện của chú ba cho bọn họ vậy.
Nghe được quan hệ của tôi và chú ba, mấy người anh Mã và Lữu Cương đều ngây người.
“Cái gì? Cậu nói anh Hồ là chú họ của cậu? Vậy lần này cậu tới công trường là vì cái chết của anh Hồ sao?” Lữ Cương rất kinh ngạc nhìn tôi, hỏi.
Tôi gật đầu, nhưng không hề nói chuyện hồn phách chú ba quấn lấy tôi cho bọn họ, chỉ nói người trong nhà đều nghi ngờ cái chết của chú ba không bình thường, nên bảo tôi qua đây điều tra rõ.
Sau khi biết được những chuyện này, hai người anh Mã và anh Lưu trao đổi ánh mắt với nhau.
Sau đó, anh Mã nói: “Chuyện này chúng tôi cũng biết một ít, khi đó tôi và Lão Lưu ở ngay cách đó không xa.”
Nghe thấy lời này, tôi lập tức sững sờ. Nói như vậy, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình tử vong của chú ba sao?
Nhưng mà, nếu khi đó bọn họ ở cách đó không xa, tại sao lại không đi cứu người?