Những Câu Chuyện Quỷ Quái Phía Sau Cánh Cửa

Chương 67:

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh sáng làm mắt tôi không thể mở được, chỉ nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Sau khi tiếng kêu rên thảm thiết biến mất, tôi dần mở mắt ra, phát hiện những linh thể xung quanh kia đều đã không còn.

Đồng thời lúc đó, kết giới xung quanh tôi cũng biến mất theo.

“Nhóc con, bây giờ không sao rồi, tất cả đều kết thúc rồi.” Đạo trưởng nói với tôi.

Nghe thấy lời này, tôi nhất thời còn chưa phản ứng lại, thầm nghĩ, kết thúc rồi? Có phải chuyện ở công trường thế này là đã giải quyết xong rồi không?

“Đạo trưởng, ý của ông là chuyện ở công trường đã giải quyết toàn bộ rồi phải không? Tôi đứng dậy đi tới trước mặt đạo trưởng, hỏi.

“Đúng, bây giờ công trường đã không sao rồi, sau này sẽ không xảy ra chuyện kỳ lạ gì nữa.” Đạo trưởng vừa nói vừa thu dọn pháp đàn.

Lúc này, Hà Hoa cũng vui mừng đi tới.

“Đạo trưởng, chuyện thật sự đã được giải quyết rồi sao?”

Đạo trưởng nhìn tôi một cái, nói: “Coi như là giải quyết xong rồi.”

“Coi như là giải quyết xong? Có ý gì?” Hà Hoa nghi hoặc nói.

Nghe thấy lời này của đạo trưởng, tôi cũng cảm thấy rất nghi hoặc, xử lý xong thì là xử lý xong, coi như là xử lý xong là ý gì?”

Nhưng mà đạo trưởng lại nhìn tôi một cái, không nói thêm lời nào.

Nhưng từ đầu đến cuối trong lòng tôi đều không yên tâm, cứ cảm thấy sẽ còn có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn có liên quan tới tôi.

Từ đầu đến cuối tôi đều không nhìn thấy linh thể của chú ba xuất hiện, chẳng lẽ chuyện sau đó sẽ có liên quan tới chú ba sao?

Tôi nhớ ông nội từng nói, chú ba không tìm thấy hơi thở của tôi, tiếp theo sẽ ra tay với công nhân của công trường.

Bây giờ mặc dù đã xử lý xong những oán linh khác ở công trường, nhưng hồn phách của chú ba vẫn luôn không xuất hiện, tôi nghĩ chuyện này chưa hoàn toàn được giải quyết.

Nghĩ tới đây, tôi lại hỏi: “Đạo trưởng, hình như còn một linh thể chưa được giải quyết.”

Nghe thấy lời này của tôi, đạo trưởng sững sờ một chốc, dường như đã nhớ ra gì đó.

“Cậu nói tới người bị đóng cọc ngoài ý muốn kia à?”

Nghe thấy lời này, tôi thầm nghĩ thì ra người này cũng biết.

“Đạo trưởng, ông biết à, hình như tôi không nhìn thấy chú ấy xuất hiện.” Tôi nói.

“Mục tiêu chính của ông ta là cậu, chỉ cần cậu rời khỏi công trường, nơi này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.” Đạo trưởng thuận miệng nói.

Lúc này, Hà Hoa cũng nhìn về phía tôi, đánh giá trên dưới tôi một lượt.

“Thì ra có liên quan tới cậu? Cậu nói đi, tại sao người kia lại quấn lấy cậu?” Hà Hoa nhìn về phía tôi, giọng lạnh lùng chất vấn.

Tôi sững sờ một chốc, không biết nên giải thích thế nào.

“Nhóc con, hình như người kia cũng họ Hồ, hơn nữa còn bám lấy cậu, có phải ông ta có quan hệ gì với cậu không?” Lúc này, đạo trưởng lên tiếng hỏi.

“Tôi… tôi và chú ấy không có quan hệ gì, tôi cũng không biết tại sao chú ấy lại bám lấy tôi.” Tôi nói.

Tôi không thể để bọn họ biết quan hệ của tôi và chú ba được, nếu không, sợ rằng Hà Hoa sẽ lại nghĩ nghiều.

Mặc dù chú ba cũng họ Hồ, nhưng chú ấy là chú họ ngoại của tôi, không phải chú nhà nội, nên đương nhiên không phải người nhà họ Hồ chúng tôi.

Nghĩ tới chuyện của chú ba còn chưa được giải quyết, trong lòng tôi vẫn không chắc chắn lắm.

Tôi đang nghĩ, nếu tôi vẫn luôn che giấu hơi thở, để chú ba mãi mãi không tìm thấy được, chẳng lẽ chú ấy sẽ thật sự bỏ qua cho những công nhân khác ở đây sao?

Đối với chuyện của chú ba, trước sau tôi đều hơi không yên tâm.

Đặc biệt là vừa rồi đạo trưởng nhìn thấy tôi gặp nguy hiểm nhưng cũng không ra tay giúp đỡ, chuyện trước đó đã đồng ý bảo vệ tôi cũng không hề thực hiện, tôi đã hơi không tin tưởng ông cụ này.

Nếu không giải quyết được chuyện của chú ba, tôi chung quy không thể nào yên tâm.

Nhưng mà, tôi không có biện pháp nào tốt hơn, bây giờ còn phải dựa vào đạo trưởng này, dẫu sao về phương diện đối phó với linh thể, ông ấy là người chuyên nghiệp.

“Đạo trưởng, chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao? Trước đây ông từng nói sẽ bảo vệ tôi, nhưng vừa rồi ông lại thấy chết không cứu, bây giờ ông phải giúp tôi giải quyết chuyện này, coi như là đền bù cho tôi.” Tôi nói.

Nghe thấy tôi nói vậy, đạo trưởng nhìn về phía tôi, cười ha ha: “Cậu đang muốn ỷ vào tôi à, tôi nói cho cậu biết, chuyện của mình thì tự mình giải quyết, nghe nói cậu đã nhận 60 vạn thù lao của giám đốc Hà.”

Vừa nghe thấy vậy, tôi lập tức hiểu ra, ông già này đang muốn chia tiền thù lao với tôi.

“Sao hả? Ông muốn chia tiền thù lao với tôi à?” Tôi nhìn về phía đạo trưởng, vô cùng không vui nói.

Không phải chia, mà tôi muốn toàn bộ, chuyện của người kia rất khó giải quyết, làm không tốt thì ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được.” Đạo trưởng nói.

“Cái gì? Ông muốn hết?” Tôi bỗng chốc sững sờ.

“Đúng, tôi muốn hết.” Đạo trưởng lại nói.

“Đạo trưởng, ông là một vị đạo sĩ, có thể nói là người xuất gia, phải lục căn thanh tịnh, vô dục vô cầu, dốc lòng tu đạo, thay trời hành đạo mới đúng, sao ông cũng yêu tiền tài chứ, ông cần nhiều tiền thế làm gì?” Tôi hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)