Lúc này, Lưu Huy đứng bên cạnh dường như có chuyện gì đó gấp, sắc mặt ông ta cũng trở nên mất tự nhiên.
“Ngài Lưu, ông sao vậy? Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
“Tôi…” Lưu Huy ấp úng, cuối cùng ông ta nói: “Tôi đúng là nhớ ra có việc phải đi, chuyện bên này giao cho mọi người xử lý.”
Nói xong, Lưu Huy vội vàng rời đi.
Tôi và đạo trưởng đều rất khó hiểu, rốt cuộc tên này vội vàng rời đi như vậy là có chuyện gì, sao ông ta không nói rõ cho chúng tôi biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây