“Tôi...” Ông chủ vẫn không biết nói sao.
“Chỉ cho cô ấy rau xanh và cơm? Không thể cho chút thịt sao? Bây giờ cô ấy thế này thì ăn thế nào? Ông không thể đút cô ấy ăn sao?” Uyển Nhi lại nói.
“Tôi...” Ông chủ lại không biết nói sao.
Tôi biết Uyển Nhi lòng dạ thiện lương, nhưng bây giờ cô gái này bị như vậy, sợ là ông chủ cũng không dám đến gần, thì sao có thể tự mình đút cô ấy ăn cơm được.
“Uyển Nhi, cậu đừng trách ông chủ, bây giờ tình huống như này, tôi nghĩ ông chủ cũng không có cách nào.” Tôi nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây