“Vậy được, nếu đã như vậy tôi cũng không quấy rầy cô nữa, nếu có manh mối về bọn họ, mong trưởng phòng Vương và giáo viên chủ nhiệm hãy kịp thời thông báo cho tôi, đây là danh thiếp của tôi.” Vừa nói, tôi vừa lấy danh thiếp đã in ra khi tới cho trưởng phòng Vương và giáo viên chủ nhiệm mỗi người một tấm.
“Ông chủ của cửa hàng quan tài?” Sau khi nhìn thấy danh thiếp của tôi, trưởng phòng Vương buột miệng nói.
Vừa nói xong lời này, trưởng phòng Vương như nhận ra gì đó, vội vàng gượng ngùng nở một nụ cười lúng túng.
Tôi cũng không để ý, tôi biết đổi thành bất kỳ người nào khác nhìn thấy danh thiếp của tôi, chắc hẳn đều sẽ có phản ứng như vậy.
“Đúng, nhà chúng tôi nhiều đời đều làm quan tài.” Tôi nói với trưởng phòng Vương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây