Tiếp đó tôi nói: “Cương thi là tình huống đặc biệt, tôi nghĩ chắc là sau khi tia sét đánh trúng đã kích thích một ít hệ thống thần kinh trong thân thể nên gây ra, về mặt khoa học có thể giải thích được.”
Mặc dù tôi cũng không rõ những chuyện này, nhưng tôi nghĩ chắc có thể giải thích từ góc độ khoa học, chỉ là văn hóa của tôi có hạn, nhất thời không biết giải thích như thế nào.
Nói tới linh hồn, tôi thật sự không biết đó là cái quái gì.
“Nhưng cho dù cậu nói có đạo lý, có thể giải thích được từ góc độ khoa học là hệ thống thần kinh nào đó gây ra, vậy cương thi hút máu là thế nào?” Hồ Hoài Tam hỏi.
“Cái này...” Lời này của cậu ta thật sự làm cho tôi nghẹn lời.
Nếu thi biến là kết quả của việc tia sét đánh trúng thân thể, dẫn tới hệ thống thần kinh trong cơ thể chịu ảnh hưởng gây ra, vậy cương thi hút máu được giải thích thế nào? Tôi nghĩ cho dù là khoa học cũng không thể nào giải thích được.
Bây giờ bất kể nói thế nào, chúng tôi đều đã trải qua một ít sự kiện ban đầu vốn không tin là sẽ tồn tại, nhưng lại thật sự tồn tại.
Đặc biệt là tôi, trước đó trải qua việc bị hồn phách của chú ba quấn lấy, sau đó lại trải qua những chuyện khác lạ ở công trường. Hôm qua còn gặp phải cương thi.
Theo tôi, muốn giải thích những chuyện này, làm rõ rốt cuộc nó là như thế nào, vẫn phải thông qua một ít phương pháp huyền môn.
Trong bất giác, chúng tôi đã đi tới trên núi.
Nhìn khắp núi toàn là cây cối, hít thở luồng không khí tươi mát hơn, tâm trạng tôi cũng bắt đầu trở nên vui vẻ.
Tôi hít mạnh một hơi không khí tươi mới, nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều vậy nữa, mau cắt rau lợn đi.”
“Cậu không được rời tôi quá xa đâu đấy.” Hồ Hoài Tam vừa lấy liềm ra vừa nói.
Tôi cười gượng một tiếng, thầm nghĩ, cậu thật sự bị dọa sợ lắm rồi.
“Yên tâm, tôi đi theo ngay sau cậu được chưa.”
Tôi đi theo sau Hồ Hoài Tam, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy thảm thực vật màu xanh khắp núi, còn có những cây rừng thô to, đột nhiên tôi có một suy nghĩ mà trước đây chưa từng nghĩ tới.
Tôi đang nghĩ, nếu trên đời này có linh hồn, lại có cương thi, vậy liệu sẽ thật sự có yêu quái tồn tại không?
Lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới con hồ ly nhỏ đã cứu được trước đó.
Nghĩ tới con hồ ly nhỏ đó sau khi được tôi cứu, vào lúc tôi gặp phải nguy hiểm đã xuất hiện cứu tôi hai lần, việc này làm tôi cảm thấy có lẽ trên đời này thật sự có Hồ yêu tồn tại.
Khi tôi đang nghĩ tới đây, phía trước đột nhiên truyền tới giọng hét hoảng sợ của Hồ Hoài Tam.
Lúc này tôi mới phát hiện, trong lúc bất giác cậu ta đã cách tôi rất xa.
Nghe thấy tiếng hét sợ hãi của cậu ta, tôi vội vàng chạy qua phía bên đó.
Chạy tới trước mặt Hồ Hoài Tam, tôi chỉ thấy cậu ta đang ngồi xổm trên đất, sợ hãi nhìn vào bụi cỏ trước mặt.
Tôi nhìn về phương hướng cậu ta đang nhìn, chỉ thấy vậy mà nơi đó có một ngôi mộ, bia đá đã bị phong hóa tới gần như không nhìn rõ chữ viết bên trên, có thể thấy ngôi mộ này đã trải qua ít nhất trên trăm năm, thậm chí trên ngàn năm thời gian gột rửa, nếu không bia đá sẽ không phong hóa nghiêm trọng như vậy.
Nếu thật sự đã trải qua thời gian gột rửa dài như thế, thì há chẳng phải đây là một ngôi mộ cổ sao? Liệu bên dưới có vật bồi táng quý giá gì hay không.
“Chỉ là một ngôi mộ hoang mà thôi, đến nỗi sợ vậy à? Tôi cười nói.
“Không... không phải, cậu không nhìn thấy, vừa rồi có một con hồ ly chạy ra từ trong ngôi mộ đó, dọa cho tôi hết hồn.” Hồ Hoài Tam run giọng nói.
“Hồ ly? Thế thì làm sao?” Tôi sững sờ, chẳng qua cũng không nghĩ nhiều, cho dù có một con hồ ly làm ổ ở đây thì làm sao.
“Chú Trương nói nơi này có Hồ yêu đấy.”
“Tôi đã nói rồi, chú ấy không nói thật đâu, đừng nghĩ nhiều như vậy, mau cắt rau lợn đi, chúng ta phải trở về rồi.” Tôi cười gượng nói.
“Được rồi, cứ thế này đi, đủ ăn hai ngày rồi.” Hồ Hoài Tam vừa nói vừa cõng cái sọt lên đi xuống núi.
Khi chúng tôi đi tới chân núi, chợt nghe thấy trên núi truyền tới tiếng hồ ly kêu.
Sao tôi nghe lại thấy tiếng hồ ly kêu này không giống với bình thường, mà giống như đang kêu gọi gì đó.
Tôi nghĩ có lẽ nó đang gọi đồng loại, nên cũng không nghĩ nhiều, nhưng vẫn vô thức quay đầu nhìn về phía nguồn gốc âm thanh ở trên núi một cái.
Kết quả tôi nhìn thấy một con hồ ly đang đứng trên tảng đá cao ở một chỗ nhô ra trên núi kêu, hơn nữa còn là kêu về phía chúng tôi.
****
Nhìn thấy con hồ ly đó đang kêu về phía chúng tôi, giống như đang nói với chúng tôi chuyện gì đó, trong lòng tôi nghĩ tới con hồ ly nhỏ trước đó mình đã cứu.
Khi tôi quay đầu lại muốn nhìn thêm một cái nữa, lại phát hiện đã không thấy con hồ ly đó đâu nữa.