Phương Bình vốn dĩ cảm thấy bản thân đã đủ lòng dạ hiểm độc rồi.
Nhưng sau khi nghe được lời nói của Thương Miêu, Phương Bình mới hiểu được là mình vẫn còn quá nhân từ.
Một lúc lâu sau, Phương Bình mới nói: “Được rồi, ngươi đi đổi đi.”
Thương Miêu cũng không do dự gì nhiều, nó nhìn chằm chằm cửa sổ ở trên cao rồi không ngừng truyền âm.
Một lát sau, khuôn mặt của Thương Miêu nhăn lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây