Tư Mã U Nguyệt nhớ tới màu đỏ tươi trong mắt Tứ Dực Phi Bằng lúc trước nhìn thấy, phỏng chừng thật sự có liên quan đến cái đó.
“Vậy nó cứ ngủ như vậy, đến lúc Kim Xà Quả chín, nó chẳng giúp được gì.” Tư Mã U Nguyệt bất đắc dĩ nói.
“Cái này... Ha, nó tỉnh rồi!” Tiểu Hống vui mừng nói.
Tứ Dực Phi Bằng là trợ thủ nó cố ý tìm đến, nếu cứ ngủ như vậy chẳng phải nó tìm không công sao. Cho nên cảm giác được Tứ Dực Phi Bằng tỉnh lại, nó vui mừng khôn xiết.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Tứ Dực Phi Bằng chậm rãi mở ra, nhìn thấy có người, ánh mắt mơ màng trong nháy mắt trở nên sắc bén, lông trên người toàn bộ dựng đứng lên. Nhận ra là Tư Mã U Nguyệt, thân thể mới thả lỏng xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây