Thanh Vô Nhai nói không sai, trong núi đúng là trời tối sớm hơn, cho nên cơm tối cũng phải ăn sớm một chút.
Mọi người đều biết khẩu vị của nàng khá kén chọn, chỉ cần có thời gian, nàng sẽ không ăn lương khô, cho nên đi theo nàng cũng được hưởng phúc.
Nàng đến một bãi đất trống, lấy tất cả dụng cụ nấu nướng ra, nồi niêu xoong chảo đủ cả, khiến người của Thanh Sơn lính đánh thuê đoàn trợn mắt há hốc mồm.
“Chậc chậc, xem ra là người của gia tộc lớn, ra ngoài còn mang theo những thứ này.” Một lính đánh thuê nhìn dụng cụ của Tư Mã U Nguyệt, cảm thán nói.
“Đương nhiên rồi, ngươi nhìn cách ăn mặc của mấy người kia là biết chắc chắn không phải người thường.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây