Trên đường trở về, Tiểu Hống khinh thường nói thế giới này cái gì cũng không có, ở nơi mà bọn họ từng sống, Thanh thạch căn bản là thứ vứt ngoài đường cũng không ai nhặt, bây giờ vậy mà cả nước cũng không có, quá nghèo, quá nghèo!
Tuy Tư Mã U Nguyệt vẫn chưa biết thế giới mà Tiểu Hống nói là gì, nhưng nàng cũng biết trên Diệc Lân đại lục này còn có những nơi khác, những nơi đó tốt hơn nơi này rất nhiều.
“Ừm, trước kia vô tình có được.” Bắc Cung Đường giải thích đơn giản: “Ngươi còn chưa nói có nấu cơm hay không.”
Tư Mã U Nguyệt cười toe toét, gật đầu, nói: “Nấu chứ, bây giờ thời gian còn sớm, bọn họ cũng sẽ không có hành động gì, ăn no rồi mới hành động.”
Nói xong, nàng cất Thanh thạch vào nhẫn không gian, chạy vào bếp. Vì đã quen với việc ở dãy núi Phổ La, nàng quen với việc cất đồ vào nhẫn không gian, quên mất rằng trong mắt bọn họ, nàng vẫn là người không thể tu luyện, nhẫn không gian này căn bản không dùng được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây