Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng Vân Quảng Bạch líu lo không ngừng, hỏi Bạch An Du thích ăn gì, có kiêng gì không, Lạc Hà Phong trông như thế nào, có vui không, tiếp theo sẽ đi đâu vân vân.
Bạch An Du chưa từng gặp ai nói nhiều như vậy, trả lời vài câu liền mất kiên nhẫn, thả con nhện độc ra đậu trên mu bàn tay.
“Bạch cô nương một mình không an toàn, hay là cùng chúng ta...” Vân Quảng Bạch biến sắc, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Nhện nhện nhện nhện! A a a!”
Vân thiếu hiệp không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất là những thứ bò sát nhiều chân!
Bạch An Du thản nhiên nhìn hắn: “Ta nuôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây