Mọi người vừa vào, chưởng quầy đã ra đón, vừa nhìn thấy ngọc bội bên hông hai người dẫn đầu, liền không dám nhìn thêm nữa, sắc mặt lập tức cung kính: “Thiếu Đông gia giá lâm, đã không từ xa tiếp đón.”
“Mấy vị quý nhân, mời lên lầu.”
Mọi người theo tiểu nhị lên tầng ba, vào phòng riêng sát lan can, Vân Quảng Bạch tựa vào lan can nhìn ca múa bên dưới cảm thán: “Lan can ngọc bích, ca múa uyển chuyển, đúng là thiên đường nhân gian.”
Khương Thiền Y cũng đi đến bên cạnh, hứng thú nhìn xuống dưới, tán thưởng: “Thật đẹp.”
Từ Thanh Thiên phe phẩy chiếc quạt che nửa mặt, cảm khái: “Tiên nhạc hẳn chỉ nên có trên trời, nhân gian mấy khi được nghe.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây