Nhật Nguyệt Cùng Khanh

Chương 49: Sơn đại vương

Chương Trước Chương Tiếp

Ngọc Thiên Châu thu hết tất cả vào đáy mắt. Hôm nay từ vườn trái cây trở về, điện hạ bảo hắn sai người đến cổng thành Bình Giang truyền lời cho hai vị công tử họ Vân và họ Từ. Vừa rồi, hắn nghe điện hạ và Khương cô nương đồng thời gọi tên vị thiếu niên này, hình như đúng là họ Vân.

Xem ra, vị thiếu niên này và điện hạ là người quen cũ.

Lúc này, đám gia đinh nhìn Khương Thiền Y cùng đoàn người với ánh mắt hết sức vi diệu.

Chẳng lẽ, thật sự là mấy người này cấu kết với nhau, đến Ngọc gia trộm cống phẩm?

“Ban ngày bọn họ nói đi dạo vườn trái cây, sợ không phải là đi thám thính địa hình đấy chứ.” Lúc này, có gia đinh nhỏ giọng nói với quản gia: “Thật là không biết xấu hổ, công tử thiết đãi bọn họ tử tế, vậy mà họ lại đến ăn trộm!”

Khương Thiền Y, Yến Hạc: “...”

Họ nghe thấy được đó.

Khương Thiền Y hít sâu một hơi, gần như đồng thời ngẩng đầu lên cùng Yến Hạc.

Bất kể hôm nay mất mặt thế nào, vẫn phải giữ được mạng.

Chỉ là hai người còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Ngọc Thiên Châu nói: “Lâm thúc, việc này quả thật là hiểu lầm, là ta bảo Vân công tử đi hái quả vải.”

Yến Hạc và Khương Thiền Y ngẩn người, nhìn về phía Ngọc Thiên Châu.

Quản gia trong thôn trang, chính là Lâm thúc cũng vô cùng kinh ngạc: “Công tử!”

Thiên Châu công tử ngày thường sợ sợ thiếu nợ gia chủ, chi tiêu đều là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, sao có thể để người ta đi hái cống phẩm!

Vân Quảng Bạch cũng là người biết điều, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, chính là công tử nhà các ngươi bảo ta đi hái, nói là đêm nay trăng sáng rất đẹp, thích hợp thưởng thức, ta là do trời tối gió lớn không nhìn rõ, vô tình hái nhiều thêm vài quả.”

Mọi người: “...”

Phải vô tình đến mức nào mới hái thêm được cả một bao tải lớn như vậy.

Ngọc Thiên Châu nhìn chằm chằm Vân Quảng Bạch một lúc, nghiến răng nói: “Là như vậy.”

Hắn muốn nói là mời hắn hái về để ngày mai đưa đi kinh thành, hắn thì hay rồi, lúc này rồi mà còn nghĩ đến ăn!

Đám gia đinh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đây là bắt trộm bắt trúng ngay công tử nhà mình sao?

Sắc mặt Lâm thúc cũng khó tả, nhưng, hình như cũng không phải chuyện gì lớn!

Ông bình tĩnh lại, nhanh chóng suy nghĩ, vị công tử họ Yến kia mang theo ngọc bội Ngọc gia, đây là tín vật mà chỉ có gia chủ mới có thể ban cho, chứng tỏ là được gia chủ công nhận, hắn không nên đến lừa gạt Thiên Châu công tử.

Hơn nữa Thiên Châu công tử là người như thế nào, sao có thể dễ dàng bị người ta lừa gạt.

Trước đây Thiên Châu công tử luôn một mình, bên cạnh ngay cả một gã sai vặt cũng không cần, bây giờ khó khăn lắm mới có bạn bè, còn nguyện ý che giấu cho bọn họ chuyện lớn như vậy, một là chứng tỏ tình nghĩa sâu đậm, hai là Thiên Châu công tử nguyện ý gánh vác, chứng tỏ là thật sự đã nghĩ thông, không còn sợ mắc nợ gia chủ cái gì nựa, thật sự coi mình là người Ngọc gia rồi.

Dù là điểm nào, cũng không phải chuyện xấu.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Lâm thúc cho gia đinh lui ra, tươi cười nói: “Thì ra là vậy, là lão nô hiểu lầm.”

Vân Quảng Bạch cười hì hì: “Đúng đúng đúng, hiểu lầm hiểu lầm.”

Lâm thúc liếc mắt nhìn bao tải trên mặt đất, khóe miệng giật giật: “Công tử, lão nô đi lấy cái đĩa lớn hơn.”

Ngọc Thiên Châu nuốt ngược lời từ chối vào bụng: “Ừm.”

Đã là thưởng thức, cũng không thể để bọn họ mang đồ đi.

Vân Quảng Bạch thấy quản gia đi xa, cũng biết ý, khom người hành lễ với Ngọc Thiên Châu: “Đa tạ công tử cứu giúp.”

Nhưng lời vừa dứt, lại thấy quản gia vội vàng quay lại, xin chỉ thị: “Công tử, còn có một vị công tử, vừa rồi bị coi là trộm bắt giữ, không biết có phải cũng là hiểu lầm không?”

Ngọc Thiên Châu nhìn về phía Vân Quảng Bạch.

Hắn nào biết Vân Quảng Bạch có đồng bọn hay không.

Vân Quảng Bạch vội hỏi: “Hắn có phải họ Từ không.”

Lâm thúc trả lời: “Phải.”

Ngọc Thiên Châu bất động thần sắc liếc nhìn Khương Thiền Y, nàng khẽ gật đầu, hắn liền hiểu vị này cũng là người quen cũ, bèn nói: “Mời Từ công tử lại đây đi.”

“Vâng.”

Sau đó, trong tiểu viện chìm vào một mảnh tĩnh lặng.

May mà Vân Quảng Bạch mặt dày.

Không ai hỏi, hắn tự mình giải thích: “Sau khi nhận được tin tức, ta liền cùng Từ huynh đến đây, ta thấy trong thôn trang này có vườn trái cây, liền mò mẫm đi dò xét một phen, Từ huynh hẳn là đang ở bên ngoài đợi ta nên bị bắt.”

Hay cho câu câu đi dò la một vòng!

Hắn coi mình là sơn đại vương à?

Nhưng dù sao cũng là tự mình che đậy một chút, gạt bỏ sự thật sang một bên, bầu không khí quả thật đã dịu đi phần nào.

Thế nhưng chẳng được bao lâu, người hầu bưng ra mấy đĩa lớn, chất đầy những quả vải đỏ tươi.

Mọi người lại im lặng, lớp che đậy này trước sự thật chẳng có tác dụng gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)