Yến Hạc nhanh chóng thu hồi tâm tư, nhìn về phía hai người được Khương Thiền Y bảo vệ ở giữa.
Vị công tử bị thương nặng, cầm kiếm quỳ một gối trên mặt đất, che chở cô nương phía sau, cô nương không biết là do căng thẳng hay sợ hãi, nắm chặt lấy tay áo trên cánh tay hắn.
Nhưng vì nam nữ thụ thụ bất thân, nàng ấy chỉ dùng đầu ngón tay nắm lấy.
Yến Hạc chưa từng gặp bọn họ, nhưng, ngay trong ngày hôm nay, hắn đã lần lượt nhìn thấy bức chân dung của bọn họ.
Thật đúng là tìm hoài thì éo thấy, còn tự nhiên thì chui tới cửa.
Yến Hạc liếc nhìn trận chiến trên vách núi, xác nhận những người này không phải đối thủ của đại sư tỷ Lạc Hà Phong, mới chậm rãi xuống ngựa, thong thả bước tới.
Đám người áo đen tinh mắt phát hiện ra hắn, thấy vị công tử mặt mày trắng trẻo, tay không tấc sắt, đúng là dáng vẻ thư sinh nho nhã, liền cho rằng người này dễ đối phó hơn.
Dù sao thì công tử nhà giàu có, rất quý khí, cho dù có biết chút võ công phòng thân, trong mắt bọn họ, cũng chỉ là khoa chân múa tay.
Đối phó với những công tử nhà giàu này, dễ như trở bàn tay.
Hai người trong số đó, dưới sự yểm hộ của những người khác, quay người tấn công về phía Yến Hạc, thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh hoàng hôn trên núi.
Yến Hạc sắc mặt không đổi, bước chân không dừng.
Như thể không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, lại như thể không coi bọn họ ra gì.
Cảnh tượng này lại khiến Văn Đạt vừa đến nơi sắc mặt đại biến: “Công tử cẩn thận!”
Hắn buông dây cương, rút đao xông lên.
Giống như đám người áo đen kia, hắn không cho rằng vị công tử cao quý này biết võ công.
Võ công phòng thân của công tử nhà giàu, trong mắt những kẻ liều mạng này là không có gì đáng ngại.
Nhưng hắn cách Yến Hạc quá xa, lại không có khinh công tuyệt vời như Khương Thiền Y, dù chạy đến mức chân như bốc lửa cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm trong tay Hắc y nhân đâm về phía Yến Hạc.
Nhưng bọn họ không biết, Yến Hạc từ năm tám tuổi đã theo vương thúc Tạ Hành du học, Tạ Hành là cục vàng của Minh Thân vương phủ, đi đến đâu cũng có cao thủ đi theo bảo vệ.
Vì vậy, sư phụ võ học của Thái tử ngoài cao thủ bên cạnh Thái thượng hoàng và Hoàng thượng, còn có rất nhiều người khác.
Ví dụ như, tiểu thẩm thẩm của Thế tử Liễu Tương, Hoài Hóa đại tướng quân, từng xông pha trận mạc vô số lần, lập được chiến công hiển hách, là cao thủ cận chiến số một số hai; Huyền Chúc thúc thúc thống lĩnh ám vệ Minh Thân vương phủ, Trọng Vân thúc thúc thống lĩnh thị vệ, Ô Diễm thúc thúc thống lĩnh ám vệ được phụ hoàng phái đến bảo vệ tiểu thúc thúc, còn có Kiều gia tiểu cữu cữu và Xích Vũ thúc thúc bên cạnh tiểu cữu cữu,...
Tất cả mọi người trong hoàng cung đều không nỡ để Tạ Hành chịu khổ một chút nào, đối với Thái tử lại hận không thể cho hắn học hết võ công thiên hạ.
Lúc mới vào giang hồ học võ, tiểu thái tử thường xuyên bị sư phụ nào đó lôi dậy giữa đêm, đánh cho một trận, Thái tử vẫn luôn cảm thấy, hắn hẳn là vị thái tử bị đánh nhiều nhất trong lịch sử các triều đại.
Vì vậy, khinh công của Thái tử quả thực không bằng Giang Thiền Y, nhưng luận về thực chiến, lại nhỉnh hơn một chút.
Thấy mũi kiếm sắp đến gần mặt, sắc mặt Yến Hạc vẫn bình tĩnh, chỉ là tay hắn vừa mới giơ lên, Hắc y nhân trước mặt lại đột nhiên như bị điểm huyệt, không thể tiến thêm một bước.
Hai Hắc y nhân gần như đồng thời phun máu ngã xuống trước mặt, một tên bị một thanh kiếm đâm xuyên qua lưng, xuyên thẳng vào ngực.
Sau khi bọn chúng ngã xuống, Yến Hạc liền nhìn thấy Khương Thiền Y đang nhìn về phía hắn.
Ánh mắt đại sư tỷ khi đánh nhau lạnh lùng chưa từng thấy, khuôn mặt cũng căng thẳng, khác hẳn với vẻ ngây thơ vô hại thường ngày.
Lúc này trên tay đại sư tỷ đã không còn gì.
Rõ ràng, một trong hai thanh kiếm này là của nàng, còn thanh kia...
Yến Hạc nhìn thanh niên áo đen đã nửa ngã vào lòng cô nương, mà ánh mắt của đối phương lại rơi vào eo hắn.
Văn Đạt lúc này mới chạy đến trước mặt Yến Hạc, nhìn hai tên áo đen đã ngã xuống đất, im lặng một lúc, rồi rút đao gia nhập trận chiến.
Hắn không phải chưa từng thấy cao thủ giang hồ, nhưng hôm nay, lại được mở mang tầm mắt.
Yến Hạc đứng yên tại chỗ.
Hắn chợt hiểu ra, đại sư tỷ hình như đã hiểu lầm điều gì đó.
Nội lực của hắn là do Huyền Chúc thúc thúc dạy, nếu không phải cao thủ tuyệt đỉnh, sẽ không nhìn ra được trình độ của hắn.
Nàng chắc cũng tưởng rằng, hắn là kẻ tay trói gà không chặt.
Trong khoảng lặng, Khương Thiền Y đã cướp được một thanh kiếm của Hắc y nhân, tung hoành ngang dọc.
Yến Hạc im lặng một lúc, xác định trận chiến này không cần đến hắn, liền đi đến bên cạnh thi thể, rút thanh kiếm thuộc về đại sư tỷ ra, lấy khăn tay cẩn thận lau sạch máu trên kiếm.
Đợi lau xong, trận chiến bên kia cũng kết thúc.